Chương 1727

“Thư Nhi, lần trước đều do tôi sai, là tôi không tốt, là tôi phụ bạc bà.”

“Bà muốn phạt tôi như thế nào cũng được, tôi đồng ý hết tất cả, chỉ cần bà cho phép tôi ở bên cạnh chăm sóc bà là được, có được không?” Lục Minh Bác cẩn thận hỏi.

Ông rất sợ bà ấy đẩy mình ra xa.

Mắt Vân Thư ướt đẫm.

Nhìn Lục Minh Bác, trong lòng bà có vô vàn cảm xúc.

Cuối cùng bà giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc ông, chỉ nói một câu: “Minh Bác, tôi đã ngủ bao năm rồi? Sao tóc ông lại bạc nhiều thế này?”

“Tôi nhớ lúc trước ông gần như không có sợi tóc bạc nào mà.”

Nhưng hôm nay đầu ông lại gần như bạc hết, tóc đen chỉ lưa thưa vài sợi trong mái tóc trắng.

Lục Minh Bác đau lòng cầm tay nhìn bà: “Không quá lâu, Thư Nhi của tôi vẫn rất trẻ trung, vẫn xinh đẹp như ngày trước vậy.”

“Rốt cuộc là bao lâu?” Bà hỏi.

“Khoảng nửa năm!”

Lúc Lục Minh Bác nói ra đáp án, nước mắt đã rơi đầy mặt Vân Thư.

“Nửa năm!” Bà khóc vô cùng đau lòng, cảm xúc rất đau thương.

Hai tay sờ lên phần tóc trắng của Lục Minh Bác, vẻ mặt vô cùng đau lòng: “Tóc bạc đi nhiều như vậy đều là vì tôi đúng không?”

“Vì tôi bệnh nên ông lo lắng cho tôi?”

Sự trầm mặc của Lục Minh Bác đã trả lời cho tất cả.

Vân Thư không nói thêm được câu nào, chỉ yên lặng rơi nước mắt.

“Thư Nhi đừng khóc, bạc chút tóc mà thôi, không có gì quan trọng.”

“Nếu bà không thích tóc tôi bạc như thế này, chờ bà hồi phục rồi tôi lại nhuộm thành màu đen giống như trước kia vậy.”

Vân Thư nói không thành tiếng: “Sao lại giống được chứ? Một cái là tự nhiên, một cái là nhân tạo.”

“Không sao, tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ cần bà xã không chê là được, người khác cảm thấy thế nào không quan trọng.”

Lục Minh Bác kích động ôm lấy mặt Vân Thư, giây phút mặt hai người chạm vào nhau, nước mắt của ông cũng không kìm nén được mà chảy xuống.

Nước mắt ướt át rơi xuống mặt Vân Thư.

Giọng nói của ông càng run rẩy và khàn hơn: “Thư Nhi, nói tuổi trẻ tôi bất cần cũng được, nói tôi khốn khiếp cũng được, tất cả đều đã qua rồi, bà tha thứ cho tôi có được không?”

“Cho tôi thêm một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

“Cả đời này tôi chưa từng yêu ai khác, chỉ yêu một mình bà, từ đầu đến cuối chỉ có một mình bà.”

Vân Thư chủ động ôm lấy ông ấy, nghẹn ngào trả lời duy nhất một chữ: “Được.”

Thấy hai người đã làm hòa, Nam Khuê và Lục Kiến Thành cũng vui vẻ nắm tay nhau đi qua.

“Mẹ!” Hai người đồng thanh nói.

Thấy họ, Vân Thư nhanh chóng lau nước mắt trên mặt rồi nở nụ cười.

“Mau lại đây, để mẹ nhìn hai đứa cho kĩ.”