Chương 177

Giống như những người phụ nữ trong Di Hồng viện thời cổ đại sao?

“Tôi không buông.” Nam Khuê ngang ngược nói.

Lục Kiến Thành không nói gì thêm, anh dùng sức, trực tiếp kéo hai tay Nam Khuê ra.

Nam Khuê gần như trơ mắt nhìn hai cánh tay mình bị anh kéo ra, từ từ rủ xuống.

Một giây sau, tay Lục Kiến Thành hướng về phía điện thoại di động.

Trong giây phút đó, Nam Khuê lập tức thực hiện suy nghĩ trong đầu mình.

Cô đưa tay nắm lấy điện thoại của Lục Kiến Thành, sau đó giấu sau lưng mình.

“Nam Khuê…” Lục Kiến Thành tức giận gọi tên cô: “Đưa cho anh.”

“Lục Kiến Thành, tôi là vợ của anh, hiện tại tôi không cho phép anh nghe điện thoại của cô ta.”

“Nam Khuê, có phải em quá nhạy cảm rồi không, anh chỉ nhận một cuộc điện thoại mà thôi.”

Ha ha, cô quá nhạy cảm.

Một người đàn ông đã đặt vợ mình lên giường, trong giờ phút quan trọng như vậy lại đi nghe điện thoại của một người điện thoại khác, còn nói là cô quá nhạy cảm.

“Lục Kiến Thành, là anh nói chúng ta phải bảo vệ thật tốt cuộc hôn nhân này, phải hợp tác thật tốt, nhưng người phá hỏng cuộc hôn nhân này trước là anh, người luôn phá hỏng nó cũng là anh.”

“Là ai nói không còn quan tâm đến Phương Thanh Liên? Những lời anh nói đều là giả hết phải không, tất cả chỉ vì muốn lừa tôi mà thôi.”

“Lục Kiến Thành, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc có lời nào của anh là thật không?”

Nam Khuê rơi nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.

Lục Kiến Thành xoa mi tâm, hiện tại anh cảm thấy trong lòng vô cùng loạn.

Nhất là khi thấy cô rơi lệ, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng anh nhanh chóng ép buộc mình quên hết cảm giác này đi.

Lúc lần nữa nhìn Nam Khuê, ánh mắt anh trở nên vô cùng sắc bén, lời nói ra cũng vô cùng lạnh lùng: “Hôm nay là lỗi của anh, nhưng Thanh Liên sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho anh, hơn nữa lại còn muộn như vậy, chắc chắn cô ấy có chuyện quan trọng.”

“Nam Khuê, thật xin lỗi, cuộc điện thoại này anh nhất định phải nhận.”

Nam Khuê cười.

Hóa ra mỗi một lần cô kiên trì cũng là vì muốn nói cho mình biết, kiên trì cũng không có ý nghĩa gì.

Cô mở to mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt mình vô cùng xa lạ.

“Lục Kiến Thành, anh không thể không nghe máy, đúng không?”

Giọng nói của cô đột nhiên bình tĩnh lại, không còn cuồng loạn cũng như bén nhọn và đối chọi gay gắt như ban nãy.

Lục Kiến Thành nhìn cô rồi nói ra một chữ: “Đúng.”

Ha… Đáp án trong dự đoán.

Không hiểu sao khi nghe chữ đó Nam Khuê càng bình tĩnh hơn.

Cô đưa tay lấy điện thoại giấu sau lưng ra.

Sau đó dùng hai tay, cung cung kính kính đưa vào tay Lục Kiến Thành.