Chương 179

“Anh đi đi!”

Lúc nói ba chữ này, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Lục Kiến Thành bỗng nhiên xoay lại, lao đến giường ôm Nam Khuê vào ngực: “Thật xin lỗi, Nam Khuê, anh không biết anh đã làm em tổn thương nhiều như vậy.”

“Anh đảm bảo đêm nay anh nhất định sẽ trở về, mưa gió thế nào cũng sẽ về.”

Lục Kiến Thành nói xong lập tức rời đi.

Trong phòng đột nhiên trở nên vắng vẻ.

Nam Khuê quấn chặt lấy chăn, từ từ nhắm mắt lại.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng đến, cô phát hiện ra hóa ra không có Lục Kiến Thành bên cạnh cũng không khó chịu như vậy, thật ra cô có thể tự một mình ngủ được.

Chỉ là trước kia trong lòng cô vẫn luôn không bỏ xuống được, mỗi lần đều vô thức nói với mình rằng Lục Kiến Thành phải ở bên cạnh ngủ với mình thì cô mới ngủ được.

Nhưng thật ra mọi thói quen đều có thể thay đổi được.

Một ngày nào đó cô nhất định có thể hoàn toàn quên sạch mọi thứ quen thuộc liên quan đến Lục Kiến Thành.

Buổi sáng khi thức dậy, trong phòng chỉ có một mình cô.

Nam Khuê lạnh nhạt nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh, có thể do chưa từng hi vọng nên cũng không thất vọng.

Nhưng khi đụng vào chăn, Nam Khuê phát hiện bên kia chăn lại có hơi ấm.

Cô đưa tay sờ vào chỗ bên cạnh, vẫn ấm.

Chẳng lẽ anh về rồi?

Nhưng cô đã không quan tâm nữa.

Trên bàn trong phòng ăn đã được bày bữa sáng tinh xảo.

Vì đều là phần nhỏ nên đồ ăn rất phong phú.

Sủi cảo tôm, sandwich, bánh mì bơ, hoành thánh…

Gần như tất cả đều là thứ cô thích ăn.

Lúc thấy Lục Kiến Thành đeo tạp dề xám đi từ trong bếp ra, Nam Khuê vô cùng kinh ngạc.

Cô cho rằng tất cả đều là thức ăn ngoài, không ngờ tất cả đều là đồ anh tự làm.

Lục Kiến Thành cởi tạp dề ra, bưng tất cả món Nam Khuê thích ăn nhất đến trước mặt cô.

“Cảm ơn!” Nam Khuê nhẹ nhàng nói.

Nghe thấy lời này, Lục Kiến Thành lập tức sững sờ.

Cảm ơn?

Cô lại nói cảm ơn với anh?

Trong cả bữa sáng, ai cũng không lên tiếng, phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh.

Cuối cùng khi bữa sáng kết thúc, Nam Khuê vừa định đứng lên thì Lục Kiến Thành đã nhìn cô nói: “Lâm Tiêu nói hôm nay em tham gia phỏng vấn, anh chờ em ở ngoài.”

“Không cần.”

Nam Khuê không chút suy nghĩ mà trực tiếp từ chối.