Chương 182

Sự thật chứng minh, sức chiến đấu của họ có hạn, mới đi dạo tầng ba mà hai người đã thấy mệt.

May là khi vừa kết thúc phỏng vấn Nam Khuê đã thay một đôi giày đế bằng thoải mái dễ chịu, nếu không cô cũng không cần cái chân này nữa.

Hai người lập tức tìm một quán trà sữa gần đấy để nghỉ ngơi, Lâm Niệm Sơ gọi một ly trà sữa lạnh, Nam Khuê chỉ hâm mộ một chút, cuối cùng gọi một ly nước trái cây ép nhiệt độ bình thường.

Đồ uống của hai người nhanh chóng được mang lên, Nam Khuê nhìn ly trà sữa lạnh buốt còn nổi đá của Lâm Niệm Sơ, hai mắt đều tỏa sáng.

Từ khi biết mình mang thai, cô sinh hoạt rất điều độ, cũng vô cùng nghe lời bác sĩ.

Đã lâu như vậy cô chưa hề uống nước lạnh.

Nhưng hôm nay cô rất thèm.

Sao Lâm Niệm Sơ có thể không nhìn ra chứ?

Cô ấy trực tiếp đẩy ly trà sữa đến trước mặt Nam Khuê: “Uống đi, nhìn cậu kìa, không khác gì chú mèo nhỏ ham ăn, hai mắt cũng sắp tỏa sáng rồi, nhưng tớ nói trước, chỉ có thể uống một ngụm nhỏ.”

“Được, vẫn là Niệm Niệm hiểu tớ nhất.”

Nam Khuê lập tức cười hì hì cầm ly, cô cúi đầu uống một ngụm, sau đó hài lòng đưa lại cho Lâm Niệm Sơ.

Đúng lúc này Lục Kiến Thành nhận được điện thoại.

“Sao rồi?” Anh trực tiếp lên tiếng.

“Tổng giám đốc Lục, thiếu phu nhân đang đi dạo phố với cô Lâm, chắc là đi dạo mệt nên hai người đang ngồi nghỉ ở tiệm trà sữa.” Người kia báo cáo.

“Cảm xúc của cô ấy thế nào? Tốt hơn chút nào không?”

Người kia lại một lần nữa nhìn Nam Khuê, sau đó trả lời: “Thiếu phu nhân rất vui, từ đầu đến cuối luôn nói cười với cô Lâm.”

“Ừm.”

Anh lập tức hỏi lại: “Sáng nay cô ấy phỏng vấn như thế nào?”

“Thiếu phu nhân rất lợi hại, buổi phỏng vấn sáng nay có hơn một trăm người, cuối cùng chỉ nhận ba người. Thiếu phu nhân lấy được thành tích đứng đầu, nhận lời mời đi làm.” Giọng nói người kia trở nên vô cùng kích động và hưng phấn.

“Ừm.”

Lục Kiến Thành trả lời rồi cúp điện thoại.

Không hiểu sao đột nhiên anh không biết nên vui hay buồn.

Những năm nay Nam Khuê luôn sống dưới cánh chim của nhà họ Lục, trước khi kết hôn cô có ông nội bảo vệ; sau khi kết hôn có anh và ông nội song song bảo vệ.

Anh vẫn cho rằng cô vẫn là cô gái ngoan ngoãn đeo cặp sách tết tóc hai bên ngày trước.

Thậm chí anh còn nghĩ rằng nghề nghiệp như y học này không phù hợp với cô.

Trước khi nhận được cuộc điện thoại này, anh thậm chí còn nghĩ, nếu như cô phỏng vấn thất bại thì anh nên giúp cô được qua phỏng vấn như thế nào.

Nhưng anh sai rồi, vô cùng sai.

Cô gái nhỏ dịu dàng ít nói gầy yếu năm đó, trong lúc vô tình đã trưởng thành, hơn nữa còn khiến người khác kinh ngạc.

Người sai là anh, chỉ có anh là dùng ánh mắt không thay đổi mà nhìn cô.

Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành lập tức gọi cho Nam Khuê một cuộc điện thoại.