Chương 188

Lục Kiến Thành nghe xong, cau mày dặn dò: “Lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị.”

“Vâng, Lục tổng.”

Vậy là chuyện đi tìm Nam Khuê cứ vậy mà bị gác sang một bên.

Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ cùng nhau đi mua sắm tiếp, trừ tầng lầu bán đá quý ra thì hai người đều đi dạo qua.

Vốn dĩ Nam Khuê cũng không có hứng thú với đá quý. Cô giữ tay Lâm Niệm Sơ lại, mặt lộ vẻ khó xử. “Niệm Niệm, tớ không muốn đi.”

“Tại sao?”

“Những món đá quý đó quá đắt rồi, tớ tiêu phung phí tiền của anh ấy như thế này cảm thấy cũng không tốt lắm.”

Từ nhỏ Nam Khuê đã rất tiết kiệm, sau này cho dù vào Lục gia rồi cũng chưa tạo nên thói quen vung tiền như nước như vậy.

“Tiêu hoang?” Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên nhìn Nam Khuê, kéo kéo tai nhỏ: “Cô Nam Khuê này, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Với chút tiền này đối với chồng cậu mà là tiêu hoang thì cậu cũng quá coi thường anh ta rồi đó.”

“Có chút tiền này cũng không đủ Lục gia nhét kẽ răng đâu.”

Nam Khuê chớp mắt, con người lay động: “Anh ấy kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

Tuy là cô biết thế lực của Lục gia rất lớn mạnh, của cải cũng nhiều nhất nhì, nhưng Nam Khuê người khác đang nói quá lên, hơn nữa cô cũng chưa từng tìm hiểu qua, thế nên thật sự không biết Lục gia kiếm được bao nhiêu tiền.

“Vậy tớ hỏi cậu, cô Nam Khuê, cậu thấy tớ có kiếm được nhiều tiền không?”

Nam Khuê lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có.”

“Vậy được, cậu cứ tưởng tượng số tiền mà Lục Kiến Thành hơn tớ gấp trăm nghìn lần là được rồi, vậy cậu nói xem anh ta có kiếm được nhiều không?”

Nam Khuê vừa nghe lập tức đưa tay ra tính toán. Nhưng tính đến cuối cùng, cả người cô đều ngốc ra rồi.

Lâm Niệm Sơ nắm lấy tay cô nói: “Được rồi, đừng tính nữa, cậu chỉ cần biết một chuyện, chồng của cậu có rất nhiều tiền, cực kì cực kì nhiều tiền, hơn nữa không phải nhiều tiền bình thường mà là nhiều tiền đến mức không ai địch được, thế nên cứ tiêu thoải mái đi.”

“Tớ nói với cậu nè, hôm nay cậu không tiêu vài nghìn vạn thì là đang có lỗi với thực lực kiếm tiền của anh ta đó.”

Lời Lâm Niệm Sơ nói lập tức khiến Nam Khuê bật cười. Hơn nữa cô nghĩ những gì Niệm Niệm nói cực kỳ hợp lý.

“Vậy đi thôi, hôm nay cậu nhìn trúng món trang sức nào thì cứ đưa hết cho tớ thanh toán.” Nam Khuê vỗ vỗ ngực nói.

Lâm Niệm Sơ cười ranh mãnh: “Cậu không sợ tớ đào mỏ cậu hả?”

“Không phải cậu nói Lục Kiến Thành kiếm được rất nhiều tiền sao? Nhiều tiền thì cũng chỉ là mấy dãy số thôi, hôm nay để tớ khiến mấy con số này thay đổi một chút đi.”

“Được, vậy tớ đành cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Tức khắc hai người vui vẻ kéo nhau vào tiệm trang sức. Khi nhân viên đang nhiệt tình giới thiệu, hai người đều nhìn trúng một chuỗi vòng cổ ngọc trai.

Tuy là có vẻ đơn điệu hơn những vòng kim cương khác, chiếc vòng cổ này được xâu toàn bộ bằng những viên ngọc trai trắng muốt, nhìn không hề khoe khoang lộ liễu.

Những viên ngọc trai đều tròn trịa, trắng sáng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Với màu sắc đó, cả hai đều thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hơn nữa khi đeo vào cổ đều tạo cảm giác cổ thon dài, da dẻ trắng sáng mềm mịn hơn, nên cả hai đều rất thích.