Chương 215

“Ở trong lòng anh, tôi có vị trí gì?”

“Vợ anh.” Lục Kiến Thành nói.

Rõ ràng là câu trả lời chắc chắn, thâm tình như vậy, nhưng vì sao Nam Khuê nghe được câu trả lời này chỉ cảm thấy chua xót.

Ngực đau đớn, một trận chua xót ập đến, Nam Khuê mỉm cười: “Cảm ơn anh đã cho tôi câu trả lời, nhưng anh thật sự coi tôi là vợ sao? Hay là nói cách khác, chỉ là vợ trên chứng minh thư thôi.”

“Lục Kiến Thành, tôi là một con người, một người có tư tưởng, có tôn nghiêm, tôi cũng có hỉ nộ ái ố, có người tôi thích, cũng có người tôi ghét, biết đau, biết buồn, biết khóc. Tôi không phải thần, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, cầu xin anh đừng xem tôi vĩ đại như vậy.”

“Vĩ đại đến mức có thể chia sẻ một người đàn ông với người phụ nữ khác, còn phải giả bộ thờ ơ, tôi không cần anh yêu tôi một trăm phần trăm, tôi cũng không cần tám mươi, nhưng ít nhất anh cũng không nên hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi.”

“Tôi không phải thú cưng của anh, không phải con chó hay con mèo, anh tùy tiện dỗ dành vài câu, thì tôi nhất định phải tha thứ cho anh sao?”

Nam Khuê nói xong, Lục Kiến Thành càng ôm chặt cô hơn.

Cánh tay anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đầu đặt ở cổ cô, thở ra.

Cả hai đều không nói gì, đột nhiên trong phòng ngủ trở nên rất yên tĩnh.

Nam Khuê mệt mỏi, rất mệt mỏi, cơ thể cũng mệt mỏi.

“Buông tôi ra đi, tôi muốn rời giường.” Cuối cùng, vẫn là Nam Khuê mở miệng.

Lục Kiến Thành vẫn ôm chặt cô vào lòng. Lần này, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn về phía Nam Khuê, vô cùng nghiêm túc: “Từ tối qua anh vẫn luôn suy nghĩ, phải làm sao mới có thể để em tha thứ cho anh.”

“Anh biết anh làm tổn thương em, làm cho em khó chịu, buồn lòng, anh cũng biết hôm qua là anh đã sai…”

“Đừng nói nữa.”

Nam Khuê bịt tai, cô không muốn nghe.

Cô không muốn nghe chút nào.

Anh biết cô mềm lòng, chỉ cần nghe tiếp, nhất định sẽ tha thứ cho anh đúng không.

“Đừng nói nữa, Lục Kiến Thành, tôi bảo anh đừng nói nữa.”

Lục Kiến Thành nắm lấy tai cô, vẫn kiên trì: “Nam Khuê, anh không cầu xin em tha thứ cho anh, nhưng ít nhất hãy để anh nói hết được không?”

“Anh thừa nhận, lúc trước cưới em là bởi vì ông nội ép, anh cũng thừa nhận, sau khi Thanh Liên trở về, quả thật anh muốn ly hôn với em, nhưng sau khi ông nội qua đời, từ lúc anh đồng ý với em sẽ không ly hôn nữa, anh đã quyết định cùng em sống đến bạc đầu.”

“Anh không nghĩ tới muốn ly hôn, cũng không nghĩ tới muốn bỏ lại em để quay lại với Thanh Liên.”

“Thật sự, Nam Khuê, tất cả những gì anh nói đều là sự thật.”

Những lời cuối cùng, anh dán vào vành tai cô rất dịu dàng.

“Nếu anh đã cưới em, vậy thì từ nay về sau, em chính là người vợ duy nhất của anh.”

Nam Khuê nhắm mắt lại, hơi nóng lượn lờ khi anh nói chuyện đều phun lên vành tai cô.