Chương 217

Nhưng trong lòng có một loại cảm giác, dường như anh càng ngày càng sợ mất cô.

Lại nghĩ đến người đàn ông mà cô yêu mười năm, trong lòng Lục Kiến Thành bực bội.

Xoay người một cái, anh trực tiếp đè Nam Khuê dưới thân rồi hôn..

Khác với trước đây, lần này, nụ hôn của anh cực kỳ dịu dàng, Nam Khuê duỗi tay, vừa định từ chối thì đã bị anh làm cho hoàn toàn tan chảy rồi.

Cô chớp chớp mắt, không thể nghĩ ra tại sao trong một đêm anh lại trở nên dịu dàng như vậy.

Thật sự quá dịu dàng quá nhẹ nhàng.

Dịu dàng đến mức cô hoàn toàn đắm chìm trong đó, giống như quên tất cả những nỗi đau đã xảy ra trước đó.

“Khuê Khuê, Khuê Khuê…!” Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, mỗi một tiếng đều chứa đầy tình cảm và vô cùng dịu dàng.

Dưới thế tấn công dịu dàng của anh, Nam Khuê thật sự không còn sức chống cự nào nữa.

Cô từ bỏ phản kháng và để cho mình đắm chìm vào trong đại dương dịu dàng cùng anh.

Khi tình yêu đến mức sâu sắc, Nam Khuê nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt điên cuồng chảy xuống.

Lục Kiến Thành cúi người, hôn từng giọt nước mắt trên mặt cô.

Khi yêu anh, cô đã nghĩ tới sẽ có một ngày được anh ôm hôn, cô vẫn luôn mong chờ đến ngày hôm nay.

Cô vẫn luôn mong chờ, luôn hy vọng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đến vào lúc này

Đột nhiên, cảm giác được điều gì đó, Nam Khuê nắm lấy tay Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng lắc đầu: “Kiến Thành, không được.”

Lục Kiến Thành thu tay lại, tiếp tục hôn cô.

Chỉ là nụ hôn kia, càng ngày càng điên cuồng.

Cuối cùng, anh áp lên trán cô, giọng nói thô ráp gợi cảm, tràn ngập sự nhẫn nại: “Khuê Khuê…. ”

“Thật sự không được sao?” Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của anh móc lấy mái tóc đen của cô, hai mắt đều là màu đỏ nhẫn nhịn.

“Anh muốn sao?” Thanh âm Nam Khuê thấp như ruồi muỗi hỏi.

“Muốn, rất muốn.”

Anh trả lời dứt khoát, không muốn che dấu nữa.

Nam Khuê thừa nhận, khi nghe được câu này, cô đã hoàn toàn tan rã, quên hết tất cả.

Cô vươn hai tay ra, vòng qua cổ Lục Kiến Thành, hôn lên môi anh.

Ánh sáng ban mai lại dịu dàng đến kỳ lạ.

Trong phòng ngủ, hương thơm phảng phất.

Lúc Nam Khuê mở mắt ra lần nữa, đã trưa rồi.

Cả người cô như rã rời, yếu ớt đến mức không còn chút sức lực.

Nghĩ đến đứa bé, cô cảm thấy hơi sợ.

Trước đó cô nói “không được” cũng là vì do dự.

Mặc dù các bác sĩ nói rằng chỉ cần chú ý sau ba tháng, nó sẽ không ảnh hưởng đến em bé.