Chương 223

“Được.”

Triệu Minh lập tức đi nhặt điện thoại trên mặt đất.

“Nhanh lên.” Phương Thanh Liên quát.

Triệu Minh lảo đảo, lập tức đưa điện thoại cho Phương Thanh Liên.

“Bây giờ ông đi ra ngoài cho tôi, nhanh lên.”

“Được được được, cô đừng xúc động.”

Triệu Minh cầm áo khoác lên, lập tức chạy ra ngoài.

Phương Thanh Liên ngay lập tức khóa trái cửa phòng lại, cơ thể cô ta xụi lơ, ngồi trên xe lăn thở hổn hển.

Một lúc lâu sau, cô ta mới khôi phục lại tâm trạng.

Đột nhiên, một suy nghĩ điên rồ lóe lên trong tâm trí cô ta.

Sau đó, cô ta cầm điện thoại lên gọi cho Lục Kiến Thành.

Bên kia không có ai trả lời.

Cô ta cũng không nản nào, cầm điện thoại gọi hết lần này đến lần khác.

Cuộc gọi thứ ba, cuối cùng bên kia đã kết nối.

Giọng nói Phương Thanh Liên ngay lập tức trở nên suy yếu: “Kiến Thành, cầu xin anh mau đến cứu em, em đau quá, thật rất khó chịu.”

Nói xong, Phương Thanh Liên cố ý bỏ đao xuống.

Trong điện thoại, Lục Kiến Thành rõ ràng nghe thấy một tiếng bịp, là tiếng dao rơi xuống đất, bén nhọn, rất rõ ràng.

“Em đang ở đâu?”

Quả nhiên, Lục Kiến Thành nói lớn tiếng.

Khóe miệng Phương Thanh Liên nhếch lên một nụ cười đã thực hiện được mục đích, cô ta mỉm cười, không đáp lại, mà trực tiếp cúp điện thoại.

Lục Kiến Thành cầm điện thoại lên chuẩn bị đi ra ngoài, nghĩ đến Nam Khuê, anh lại trở về phòng một lần nữa.

Vài phút sau, Nam Khuê ra khỏi phòng tắm.

Nhìn thấy cô, Lục Kiến Thành lập tức nhét quần áo trong tay cho cô: “Đi thay quần áo đi.”

“A, em sắp đi ngủ rồi, thay bộ quần áo này làm gì?” Nam Khuê tự nhiên khó hiểu.

“Em đi thay trước đi, có chút việc gấp, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”

Chờ hai người ngồi lên xe, Lục Kiến Thành mới nói: “Nam Khuê, có một chuyện anh phải nói cho em biết, Thanh Liên có thể đã xảy ra chuyện.”

“Anh biết em không muốn anh có quan hệ gì với cô ấy nữa, anh không muốn lừa gạt em, quả thật anh không thể nào mặc kệ cô ấy được.”

“Từ sau khi chân cô ấy gặp chuyện không may, nhà họ Phương đã không còn người nào thật lòng quan tâm cô ấy nữa, nếu như anh bỏ mặc cô ấy, cô ấy có thể sẽ không sống nổi, hơn nữa tình hình vừa rồi của cô ấy rất không ổn, anh phải đi một chuyến.”

Lục Kiến Thành nắm tay Nam Khuê, đặt ở trong lòng bàn tay: “Nam Khuê, anh không muốn lừa dối em, cho nên em đi cùng anh được không?”