Chương 244

Đừng nghĩ đến Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên, cũng đừng nghĩ đến trong bữa tiệc sinh nhật sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng một khi dừng lại, cô sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ.

“Anh nói xem, sao tình yêu lại đắng cay như vậy chứ?” Nam Khuê nhìn pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, nhẹ giọng hỏi.

“Còn có mối tình đầu nữa, có phải tất cả đàn ông đều không quên được mối tình đầu không? Đã không quên được thì hôn nhân được xem là gì chứ? Vợ xem là gì chứ?”

Nam Khuê nói xong xoay người nhìn về phía Chu Tiễn Nam, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười mỉm.

Nụ cười kia dưới ánh trăng nhìn đặc biệt dịu dàng, vô cùng động lòng người: “Đêm nay thật sự cảm ơn anh, tôi cảm thấy hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi trước.”

“Được.” Chu Tiễn Nam gật đầu.

Sau khi nói gặp lại với anh ấy, cô một mình đi vào cửa lớn.

Trong bóng đêm, bóng dáng yêu kiều của cô được ánh trăng dịu dàng bao phủ càng duyên dáng xinh đẹp hơn.

Chu Tiễn Nam không động đậy, anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào xe như ban nãy.

Dáng người anh ấy dưới trăng ngọc thụ lâm phong (1), khí chất công tử nho nhã của anh ấy càng nổi bật hơn, nhìn vô cùng dịu dàng.

(1) ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách

Ngoài người cha đã qua đời của mình, đời này của anh ấy chưa từng nuối tiếc gì.

Nhưng lúc này anh ấy cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Tiếc nuối vì không gặp cô sớm hơn.

Cũng tiếc nuối vì không gặp cô ở thời gian phù hợp.

Khoảng mười giờ tối, tiệc sinh nhật của Phương Thanh Liên kết thúc.

Hoàn toàn đúng như những gì cô ta ước mong, tiệc sinh nhật được tổ chức vô cùng long trọng, vô cùng xa hoa.

Dù là trang trí hội trường hay quy cách ăn uống và các chi tiết khác, tất cả đều không có gì để bắt bẻ.

Nhưng đây không phải là tiệc sinh nhật mà cô ta mong muốn.

Tiệc sinh nhật mà cô ta muốn là cô ta và Lục Kiến Thành nắm tay nhau từ từ đi vào trong đám người, nhìn đối phương một cách thâm tình.

Điều cô ta muốn là mối tình sâu đậm này của cô ta và Lục Kiến Thành được công khai.

Nhưng giờ phút này, tất cả đều biến thành bọt nước.

Bụp một tiếng, tất cả đều bị phá hỏng.

Anh đúng là đã tổ chức cho cô ta một bữa tiệc sinh nhật, nhưng cũng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi.

Một bữa tiệc không có tình cảm, không có linh hồn, chỉ có hình thức mà thôi.

Tiệc sinh nhật kết thúc, sau khi Phương Thanh Liên đi vào phòng thì lập tức đưa tay hất hết đồ trên bàn trang điểm xuống.

“Vì sao? Vì sao lại như vậy?”

“Nam Khuê, dựa vào cái gì, người gặp Kiến Thành trước là tôi, người anh ấy yêu nhất cũng là tôi, dựa vào cái gì mà cô lại được ngồi mát ăn bát vàng, dựa vào cái gì mà tôi trở thành người thứ ba?”