Chương 43

“Cho nên thật xin lỗi cô.”

Nam Khuê một chút cũng không muốn nghe những lời đường hoàng này.

Vì muốn nhanh chóng kết thúc nên cô chỉ có thể trả lời trái lương tâm mình: “Chuyện này coi như qua rồi, cô nên dưỡng bệnh cho tốt đi!”

“Nói vậy có nghĩa cô tha thứ cho tôi rồi?” Phương Thanh Liên làm ra vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng như muốn nhảy lên.

“Ừm.” Nam Khuê nhạt nhẽo đồng ý.

Lúc cô nghĩ cuộc nói chuyện của hai người đã kết thúc, cô có thể rời đi thì Phương Thanh Liên lại đột nhiên lên tiếng.

“Nam Khuê, nếu cô đã tha thứ cho tôi rồi, vậy tôi có một yêu cầu quá đáng, lần này cô về nhà tổ có thể mang sổ hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn từ chỗ ông nội đến đây không?”

Ha ha…

Trong lòng Nam Khuê cười lạnh, cô biết ngay Phương Thanh Liên không tốt bụng như vậy mà.

Nói lâu như vậy cũng là vì chuyện này thôi.

Cũng đúng, không có sổ hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn, dù cho cô có ký tên cũng không thể ly hôn với Lục Kiến Thành được.

Phương Thanh Liên suy nghĩ thật cẩn thận, dùng hết sức lực của mình để đuổi cô đi.

“Thật xin lỗi.” Lần này Nam Khuê từ chối vô cùng quyết đoán: “Chuyện này còn phải xem quyết định của ông nội như thế nào, không phải là việc tôi nói được là được, sức khỏe của ông nội không tốt, tôi nhất định sẽ nghe theo ý của ông, tuyệt đối không ép buộc ông.”

Nam Khuê nói xong thì thoát khỏi bàn tay của Lục Kiến Thành, trực tiếp rời đi.

Lúc hai người ngồi xe quay về nhà tổ, bên trong xe vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được.

“Sao cô ta lại biết giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu của chúng ta ở chỗ ông nội?” Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành, không nhịn được nữa mà hỏi anh.

“Tôi nói.” Lục Kiến Thành dứt khoát thừa nhận.

Nam Khuê cười khổ, mặc dù đã sớm đoán ra nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng anh nói.

“Lục Kiến Thành, rốt cuộc người không chờ nổi nữa là ai? Tôi đã đồng ý với anh, sinh nhật ông nội qua đi sẽ nói với ông về chuyện ly hôn, tất nhiên cũng sẽ nói với ông về chuyện giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu, anh không cần phải liên tục nhắc nhở tôi như vậy.”

“Tôi sẽ không quên.”

Nam Khuê nói xong vành mắt cũng đỏ ửng.

Cảm xúc của cô không ổn chút nào, trong lòng dường như đang có một viên bi không ngừng chuyển động, vô cùng khó chịu.

Nếu anh muốn cô cầm giấy tờ đến thì có thể nói thẳng với cô.

Tại sao lại phải thông qua lời của Phương Thanh Liên chứ?

Lục Kiến Thành nhìn cô, cảm thấy có chút áy náy, mặc dù chuyện này không phải do anh đề cập nhưng đúng là do anh mà ra.

Hôm qua sau khi Phương Thanh Liên tỉnh lại đã lao vào trong ngực anh mà khóc lóc thảm thiết, nói cô ta rất sợ hãi, rất sợ đột nhiên qua đời, đột nhiên không nhìn thấy anh.