Chương 48

Dáng vẻ đó như cô mới là cháu gái ruột của ông nội còn anh giống như cháu rể, như người ngoài.

“Khuê Khuê, đúng lúc ông nội đang mong con, cuối cùng con cũng về rồi.”

Thấy Nam Khuê, ông nội Lục vô cùng vui vẻ, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn, vẻ mặt tỏa sáng.

Bác Chu ở bên cảm thán: “Ôi chao, vẫn là thiếu phu nhân có ma lực, lần này cô về ông cụ lập tức có tinh thần hơn nhiều, còn có tác dụng hơn một tháng chăm sóc của tôi.”

“Đâu có, bác Chu, là bác và ông nội nể mặt và cưng chiều con thì đúng hơn đó.”

Ba người anh một câu tôi một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Tiếng cười thoải mái của ông nội Lục vang khắp phòng, ánh nắng chói chang buổi chiều nhẹ nhàng chiếu lên quần áo trên người ông cụ, giống như dát thêm một lớp vàng, nhẹ nhàng mà tươi đẹp.

Đã lâu rồi Lục Kiến Thành chưa được thấy hình ảnh ấm áp như thế này.

Ở chuyện này, anh phải cảm ơn Nam Khuê thật nhiều.

Từ sau khi ông nội có tuổi thì rất giống một đứa trẻ, có chút tùy hứng, tính tình cũng không tốt lắm.

Nhưng Nam Khuê lại vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần đều có cách dỗ ông nội vui vẻ.

Về điểm này, cháu trai ruột như anh cũng thấy tự ti.

Lúc lấy lại tinh thần, trong phòng đã chỉ còn mình anh, Nam Khuê đỡ ông nội xuống tầng, không biết cô nói gì mà chọc cho ông cụ vui vẻ cười ha ha.

Cho nên anh đây là bị bỏ rơi một cách công khai.

Cả một buổi chiều Nam Khuê đều ở cạnh ông nội uống trà, nói chuyện, xem tivi, kể chuyện xưa.

Lục Kiến Thành nhìn nụ cười xinh đẹp động lòng người của cô, đột nhiên có chút hiểu được lí do vì sao năm đó ông nội lại nhất định muốn anh cưới Nam Khuê.

Thật ra tính cách của anh có chút lạnh lùng, thậm chí còn có chút kì quái.

Nam Khuê tươi sáng như ánh nắng như vậy vừa đúng để bù trừ cho khuyết điểm của anh, cô đúng là rất hoạt bát, giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn mang đến sức mạnh và sự ấm áp cho người khác.

Nhưng không biết rằng qua ba ngày sau, mặt trời nhỏ này sẽ chiếu vào ai đây?

Ban đêm, mãi cho đến khi ông nội ngủ rồi Nam Khuê mới về phòng.

Lục Kiến Thành đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường đọc sách, anh mặc một bộ áo choàng tắm màu xám đậm càng khiến bản thân thêm to lớn tuấn lãng, toát ra sự gợi cảm và mị lực khó diễn tả được.

Nhịp tim Nam Khuê chệch mấy nhịp, tim đập mạnh như nai con chạy loạn.

Người đàn ôn này.

Không có chuyện gì làm à hay sao tắm xong còn nằm ở trên giường quyến rũ cô chứ, đúng là không biết xấu hổ.

Nam Khuê nhanh chóng xoay người mở cửa tủ tìm quần áo ngủ, tay còn chưa đụng vào thì giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành đã vang lên: “Không cần tìm, tôi đã lấy xong đồ ngủ cho em rồi.”

“Cái… Cái gì?”

Nam Khuê nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Sau đó nghĩ lại bây giờ hai người vẫn là vợ chồng, phản ứn của cô có chút mãnh liệt, cô lập tức bình tĩnh lại nói: “Sao anh lại cầm đồ ngủ của tôi, không cẩn thận cầm nhầm sao?”

“Không có.”

“Vậy đồ ngủ của tôi đâu?” Nam Khuê nhìn quanh phòng ngủ cũng không thấy.