Chương 58

“Mẹ, xin lỗi, Thanh Liên bên đó…”

Lục Kiến Thành còn chưa dứt lời đã bị Vân Thư ngắt lời: “Nam Khuê rơi xuống nước, bây giờ bệnh rất nặng, anh về hay đi gặp tiểu tam kia?”

Nam Khuê bỗng nhiên nín thở, chăm chú lắng nghe đáp án bên kia điện thoại.

Kiến Thành, anh sẽ quay về chứ?

Sẽ vì cô mà từ bỏ đến thăm Phương Thanh Liên sao?

Nam Khuê cắn môi, phát hiện mình rất để ý, để ý muốn chết.

Cô không muốn nhiều.

Một lần, cho dù chỉ một lần này, một lần duy nhất, cô đã thỏa mãn rồi.

Chẳng mấy chốc, bên kia truyền đến câu trả lời của Lục Kiến Thành.

“Mẹ, mẹ chăm sóc tốt cho cô ấy giúp con, con xử lý xong chuyện lập tức trở về.”

“Lục Kiến Thành, tôi nói anh biết, Nam Khuê mới là vợ anh, tôi ra lệnh cho anh về ngay cho tôi… .”

Vân Thư còn chưa dứt lời thì Lục Kiến Thành đã cúp máy.

“Cái thằng nhóc này, xem trở về tôi xử lý anh như thế nào.”

Ngón tay Nam Khuê gần như cắm sâu vào trong thịt, nhưng hình như cô không cảm thấy đau.

Quả nhiên cô luôn là người bị bỏ rơi.

Giữa cô và Phương Thanh Liên, dường như ngay cả suy nghĩ cũng không cần nghĩ đã lựa chọn xong rồi.

Đồ ngốc, là tự cô mơ mộng hảo huyền.

Sớm đã biết được đáp án, vì sao còn phải hy vọng xa vời, sau đó lại làm cho mình thất vọng!

Thấy tâm trạng của Nam Khuê sa sút rõ ràng, Vân Thư giữ chặt tay cô: “Chờ nó trở về, mẹ sẽ dạy dỗ nó trút giận cho con, bây giờ con cái gì cũng đừng nghĩ, ở đây nghỉ ngơi thật tốt.”

“Vâng.”

Sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Nam Khuê vội vàng mở miệng: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỗ này của con không có gì đáng ngại, nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi. Bên ngoài còn có rất nhiều khách khứa đang chờ mẹ, mẹ mau đi xuống đi.”

“Được, vậy mẹ đi xuống trước, có chuyện gì con sai người nói cho mẹ biết.”

“Vâng.” Nam Khuê ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Vân Thư rời đi, Nam Khuê bảo người giúp việc trong phòng cũng đi ra ngoài.

Căn phòng to này lập tức trở nên trống rỗng, giống như ngay cả không khí cũng trở nên trong trẻo lạnh lẽo.

Đúng, thật lạnh.

Nam Khuê ôm chặt lấy mình, đặt đầu lên đầu gối, ngây người nhìn về phía trước.

Cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy trong trái tim như bị bóp chặt, có chút muốn khóc.

Thực sự làm cho cô khóc, nhưng cô lại không thể khóc.

Rõ ràng là một ngày nắng ấm áp, nhưng không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy đặc biệt lạnh.

Cô cởi áo khoác, cả người rút vào trong chăn, lại cuộn chặt chăn, che kín mít.

Nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy được gió lùa, trên người vẫn lạnh đến run rẩy.

Sức khỏe của cô ấy xưa nay không tốt lắm, cơ thể cô rất hay bị lạnh, tay chân lạnh quanh năm.