Chương 6

Không nghĩ rằng anh lại muốn ly hôn, ngay cả quà chuẩn bị xong trước đó cũng ngâm nước nóng.

Xem ra ông trời cũng cảm thấy họ không có duyên phận, nên cách xa nhau thì hơn.

Quà?

Đúng là cô đã có lòng chuẩn bị quà cho anh, đáng tiếc anh không cần.

Nam Khuê lập tức gọi Lâm Tiêu lại: “Đây là bánh gato tự tay tôi làm, cậu giúp tôi mang đến cho anh ấy đi!”

Lâm Tiêu ngân người, trong đầu lập tức vang lên lời dặn dò của Lục Kiến Thành: “Tôi không thích ăn đồ ngọt, nếu như cô ấy nói cậu đưa bánh gato cho tôi thì từ chối.”

Nhìn Nam Khuê, Lâm Tiêu không đành lòng từ chối.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng cậu ấy vẫn quyết định nói thật: “Tổng giám đốc Lục nói ngài ấy không thích ăn đồ ngọt, ngài ấy biết thiếu phu nhân thích ăn đồ ngọt nên nói cô ăn nhiều một chút.”

Nam Khuê nắm chặt tay, dường như có chút đứng không vững.

Sau khi Lâm Tiêu rời đi, cô ôm bánh gato quay về phòng.

Thân thể mềm mại dựa vào cánh cửa, sau đó từ từ trượt xuống, nước mắt như nước rơi xuống sàn nhà.

Trái tim của cô đau quá.

Cô vẫn luôn biết Lục Kiến Thành không thích ăn kem, cũng không thích ăn bánh gato.

Cho nên cô mới tự tay làm chiếc bánh gato này, cô cho rất ít đường, chỉ có mùi sữa thơm thoang thoảng, một chút cũng không ngọt.

Hơn nữa không có bơ, chỉ có bánh gato thôi.

Nhưng ngay cả việc ăn thử một miếng anh cũng không muốn.

Nam Khuê mở bánh gato ra, nhìn hình ảnh một nhà ba người trên tivi, cô cười khổ một tiếng.

Sau đó cô đột nhiên đưa tay ra, giống như bị điên mà bốc lấy bánh gato ăn.

Cô cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, liều mạng ăn, điên cuồng ăn.

Bánh gato rất lớn, cô ăn được một nửa đã cảm thấy buồn nôn.

Nôn xong cô lại ôm lấy bánh gato tiếp tục ăn.

Vừa khóc vừa ăn.

Nước mắt mặn chát hòa vào với bánh gato, cô cũng không phân biệt được là mùi vị gì, chỉ biết cô nhất định phải ăn xong.

Mãi cho đến khi ăn hết chiếc bánh gato cô mới hài lòng.

Nhưng sau đó cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra, bụng đau quằn quại, cả người khó chịu đến mức không còn tỉnh táo.

Trên thế giới này, ngoài mẹ ra, không có ai biết cô bị dị ứng với trứng gà.

Cho nên từ trước đến nay cô chỉ ăn bơ của bánh sinh nhật, chưa từng ăn cốt bánh.

Nhưng lần này cô lại ăn hết cả một chiếc bánh gato.

Cô nói với mình, đây là lần cuối cùng cô điên cuồng và liều mạng vì Lục Kiến Thành như vậy.

Sau khi nôn xong, cô bắt đầu gào khóc.

Vì không muốn người bên ngoài nghe thấy nên cô mạnh mẽ che môi lại, không để cho mình phát ra âm thanh.

“Bé con, thật xin lỗi, mẹ không thể giữ cha lại rồi.”

“Cha con không yêu mẹ, cha yêu một dì khác, mặc dù mẹ hi vọng cha con có thể ở lại, nhưng mẹ không thể ích kỉ như vậy được.”