"Quả nhiên là người phụ nữ của Phong Miên, rất có khí thế." Chị Hy cố ý đùa giỡn, bỗng nhẹ nhàng thở ra: "Trong tay chúng ta có đủ chứng cứ chứng minh Lạc Phong và Dương Vũ có qua lại, chỉ xem em muốn làm như thế nào thôi."

"Chưa cần vội công khai, em muốn đợi bọn họ đắc ý đủ, sau đó mới ra tay. Bây giờ em đang suy nghĩ chuyện đoàn phim "Niên Hoa"." Mạn Nhu vẫn luôn đặt chuyện này trong lòng: "Em cảm thấy có chút có lỗi với đạo diễn Trần."

Giờ phút này, ánh sáng trên người Mạn Nhu có thể khiến người ta đui mù, đây cũng là nguyên nhân mà chị Hy luôn luôn ở bên cạnh trợ giúp nàng, nàng vĩnh viễn là một dòng suối trong của giới giải trí này.

Nhìn qua bề ngoài nhu nhược nhưng một khi trong lòng đã có suy nghĩ thì bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.

Chị Hy trừng mắt nhìn: "Mạn Nhu, em không biết sao? Đạo diễn Trần vẫn luôn tìm em!"


"Tìm em?"

"Đúng vậy, trong email của chị tất cả đều là thư mà trợ lý của ông ta gửi tới, dường như ông ấy cũng không giận em, chị nghĩ em đã biết... Đều do chị, bởi vì sắp xếp chứng cứ mà bận tới choáng váng."

Hai mắt Mạn Nhu sáng ngời: "Chị Hy, phiền chị đi một chuyến, trước giúp em gặp đạo diễn Trần!"

"Không thành vấn đề, để chị lo."

Sau khi Mạn Nhu và chị Hy tách ra, nàng trực tiếp trở về nhà, nàng không nghĩ tới Phong Miên đã trở lại, nàng thay giày, chưa kịp xoay người đã bị Phong Miên ôm eo.

Cô vừa tập thể hình xong, sau khi tắm tóc vẫn còn ẩm, mày hơi nhíu, đường cong gương mặt lộ ra vài phần uy nghiêm, gương mặt như vậy dù là người phụ nữ như thế nào cũng sẽ động lòng, mà lúc này, cô gác cằm lên cổ nàng từ phía sau ôm nàng vào lòng: "Sao lại lâu như vậy..."


Lời nới bá đạo lại mang theo ghen tuông khiến Mạn Nhu cong miệng.

Nàng vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, cẩn thận xoay người trong lòng cô, nâng mặt cô lên: "Thật xin lỗi, ngài Phong, khiến chị đợi lâu rồi."

Nàng kiễng chân, chủ động dâng lên một nụ hôn ý muốn bồi thường.

Mùi hương của nàng khiến tinh thần Phong Miên khẽ chấn động, ôm lấy thắt lưng nàng: "Bồi thường?"

Mạn Nhu mở to mắt, hơi giương cằm, dường như có chút khiêu khích ,nàng gật đầu: "Ừm!"

Ánh mắt thâm thúy của Phong Miên dừng lại trên mặt nàng, đỡ lấy thắt lưng nàng rồi bế nàng lên, sau đó sải bước đi vào phòng ngủ, giống như ôm bảo bối, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường đôi trong phòng.

Cô vuốt ve gương mặt nàng, sợi tóc, cánh môi, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.


"Em nên biết, chút bồi thường này còn chưa đủ..." Tay cô bắt đầu chậm rãi vuốt ve đùi nàng.

Trong giây phút tình mê ý loạn này, Mạn Nhu chỉ nghe thấy tiếng hít thở giao hòa của hai người...

"Em biết không có một cô gái nào có thể khiến Tổng giám đốc Phong chờ đợi, em nguyện ý nhận lấy sự trừng phạt của chị." Mạn Nhu ôm cổ cô, chậm rãi nhắm hai mắt.

Nàng càng chủ động, Phong Miên lại càng quý trọng.

Cô biết Mạn Nhu nguyện ý trao cho cô tất cả cần có quyết tâm và dũng khí rất lớn, càng như vậy cô càng muốn khiến nàng có ký ức tốt đẹp.

Còn cô, càng muốn có được trái tim và trở thành tình yêu duy nhất của nàng.

"Lần sau..." cô khẽ hôn lên môi nàng, khiến bản thân tỉnh táo hơn: "Chị rất muốn hoàn toàn có được em... Nhưng chị biết em vẫn cần thời gian xác định, chị tin rằng ngày đó sẽ không quá xa."
Mạn Nhu cảm động cụp mắt: "Miên..."

Phần tâm ý và tình ý này thật lâu vẫn không thể tiêu tan trong lòng Mạn Nhu.

Vuốt ve mái tóc của nàng, sao Phong Miên lại không cảm động vì sự tín nhiệm của nàng chứ, tuy rằng cô rất muốn giúp nàng nghiền nát tên cặn bả Lạc Phong kia, nhưng cô biết Mạn Nhu muốn tự tay kết thúc mọi chuyện.

"Xuống tầng nào,chị muốn cho em xem một thứ." Cô nhanh chóng đứng dậy, mang đi độ ấm kiều diễm trong phòng, nhưng Mạn Nhu có thể nhìn ra cô cũng căng thẳng không kém nàng.

Đi xuống tầng dưới, nhìn thấy cô đứng trước một căn phòng: "chị đã cho người sắp xếp, không biết em có thích hay không."

Mở cửa ra, tất cả đều là giày và quần áo.

"Em muốn quay lại giới giải trí, những thứ này là điều không thể thiếu."

Mạn Nhu nhìn đến ngây dại: "Tất cả những thứ này đều là cho em?"
"Đúng vậy." Phong Miên vừa nói vừa bật đèn một căn phòng khác bên trong, trang sức chói mắt dưới ánh đèn cực kì xinh đẹp, khiến người ta mê say: "Gian phòng này chỉ có một nữ chủ nhân, chính là em."

Lời nói của cô đã bắn một mũi tên vào lòng Mạn Nhu.

"Cảm ơn..."

Ôm lấy vai nàng, Phong Miên cười thản nhiên: "chị tin rằng em nhất định sẽ thành công."

Một lần nữa trở thành ngôi sao lóe sáng trên bầu trời đêm, khiến mọi người chứng kiến sự xinh đẹp của nàng.

Mục tiêu này sẽ thông qua sự nổ lực của nàng mà trở thành sự thật!

Lạc Phong ra lệnh cho tổ quan hệ xã hội làm việc suốt ngày đêm, cuối cùng cũng ngăn chặn được tình huống tiếp tục phát triển, bảo vệ hình tượng của công ty Giải trí Huy Hoàng, tuy rằng trên mạng xã hội vẫn có người thảo luận chuyện xấu của anh ta và Dương Vũ, nhưng không quá đáng kể.
Bởi vì thái độ dám làm dám chịu của Mạn Nhu, sự chú ý của cư dân mạng đối với nàng ngày càng nhiều, cũng có người tự phát thành lập fandom, đăng bài ủng hộ Mạn Nhu quay lại giới giải trí.

Phía đầu tư cũng không để ý hướng đi của dư luận, kiên trì muốn Dương Vũ diễn vai Trần Nhi, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tổ đạo diễn, tuyển nữ số hai trở thành Mạn Nhu.

Bọn họ cử người tới công ty Giải trí Huy Hoàng bàn chuyện hợp tác, Lạc Phong vẫn luôn từ chối.

"Mạn Nhu đã hơn hai năm không đóng phim rồi, các người chắc chắn muốn cô ấy diễn?"

"Đúng, đây là yêu cầu của tổ đạo diễn, hơn nữa chúng tôi tin tưởng thực lực của Mạn Nhu, cô ấy nhất định có thể đảm nhiệm nhân vật này." Trợ lý đạo diễn tiếp tục nói: "Đây là hợp đồng, Tổng giám đốc Lạc nhanh chóng sắp xếp cho cô Mạn Nhu tới đoàn làm phim."
"Có thể đổi thành nhân vật khách mời khác không?"

Lạc Phong không cần nghĩ cũng biết sau khi Dương Vũ nghe thấy tin tức này sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì, trong lòng anh ta cũng không hy vọng Mạn Nhu trở lại màn ảnh, nếu để nàng trở lại, vậy càng khó khống chế rồi.

"Đây là quyết định cuối cùng của tổ đạo diễn, hơn nữa, nếu Mạn Nhu không tham dự, rất có khả năng sẽ cắt giảm phần diễn của Dương Vũ, mong rằng Tổng giám đốc Lạc suy nghĩ thật tốt."

Lạc Phong tức giận cắn chặt răng, lại không thể làm gì được.

Ngay khi Lạc Phong không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, chị Hy đã nhận được bản photo hợp đồng: "Yên tâm đi đạo diễn Trần, tôi nhất định sẽ thuyết phục Mạn Nhu diễn nhân vật này. Cô ấy vẫn luôn tìm cơ hội bù đắp chuyện trước kia, thù lao đóng phim dễ bàn thôi."
Cúp điện thoại của đạo diễn Trần, chị Hy cực kì hưng phấn.

"Mạn Nhu, đây là nữ thần may mắn đang thiên vị em!"

Mạn Nhu dựa vào sofa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bình tĩnh "ừ" một tiếng, mọi chuyện đều đang phát triển trong dự tính của nàng.

"Việc còn dựa vào người làm, chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy, sau khi Dương Vũ nhận được tin tức, chắc chắn sẽ làm loạn một trận."

"Đó là tất nhiên, vì muốn quyến rũ Lạc Phong, ngay cả chuyện mang thai cô ta cũng làm ra được, bây giờ bị em đoạt lấy nổi bật, vừa vặn nhận được vai nữ số hai, phần diễn nhiều hơn cô ta một phần ba, cô ta không vội mới là lạ."

"Cô ta càng vội vàng, chúng ta càng có lợi." Mạn Nhu nói vô cùng chắc chắn.

Nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, mặc kệ Dương Vũ làm như thế nào, bọn họ đều có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn của Phong Miên.

"Vất vả rồi, bà Phong."