Mạn Nhu nhìn xa xăm, kiên định nói: "Trước kia là em quá nương tay, hiện tại trò chơi chỉ mới bắt đầu."

Tiêu Dĩnh và chị Hy nhìn nhau một cái, đều quyết một lòng một ý đi theo Mạn Nhu, giúp nàng trở lại thời kì đỉnh cao.

Chỉ cần là người quen thuộc Mạn Nhu, đều có thể biết nàng đi tới ngày hôm nay phải trải qua bao nhiêu khổ cực, nếu là người khác có thể sẽ sớm buông tay.

Lần phản công này của Mạn Nhu không chỉ gây thiệt hại nghiêm trọng cho bọn họ, mà cũng có thể giúp cho con đường trở lại của nàng càng thêm thuận lợi, cách trả thù này quả là thâm sâu!

Mà lúc này, không ngờ rằng Phong Miên lại chuẩn bị cho nàng một niềm vui nhỏ.

"Buổi hòa nhạc như thế nào?" Cô mặc áo choàng tắm màu đen, trên tóc còn nhỏ nước, từ phía sau lưng ôm lấy Mạn Nhu đang đọc sách.

"Tuyệt lắm, hơn nữa em ít khi có thể tĩnh tâm mà nghe một buổi hòa nhạc, đều là những bản em thích." Nhất là sau khi rời khỏi Lạc Phong, Mạn Nhu đã có thể hưởng thụ một bữa tiệc âm nhạc.


"Em thích, lần sau chị sẽ dẫn em đi xem sân khấu riêng."

Với địa vị của Phong Miên, không có gì là không làm được, hơn nữa cô bằng lòng vì nụ cười của Mạn Nhu mà vượt ngàn dặm xa xôi.

Những điều này đều là cô thành tâm thành ý, không thể sánh bằng những lời đường mật hoa mỹ nhưng Mạn Nhu cũng có thể thấu hiểu trái tim cô, trân trọng tình cảm của cô.

"Được a, chỉ cần không làm trễ công việc của chị, em bằng lòng cùng chị đi đến chân trời góc bể." Nàng đặt cuốn sách xuống, xoay người lại ôm lấy cô.

Mỉm cười gật đầu, Phong Miên lấy ra tin tức liên quan đến thương hiệu nội y này hai năm trước: "Chị đã sai người đi tố cáo, công ty bọn họ hoàn toàn là một xưởng nhỏ, không rõ nguồn gốc, kinh doanh bất hợp pháp, chỉ biết viết những bài báo sai lệch, ngày kia chắc chắn sẽ bị điều tra đóng cửa."


"Chồng à, cảm ơn sự giúp đỡ của chị..."

"Hửm?" Phong Miên siết chặt lực tay ôm Mạn Nhu.

"Chị luôn ở bên cạnh ủng hộ em, chị chính là động lực lớn nhất của em!" Mạn Nhu an tâm tựa vào ngực cô, dường như chỉ cần có người phụ nữ này bên cạnh, cho dù trời có sặp xuống nàng cũng không sợ.

"Ngày mai em sẽ đi kéo dài thời gian, sẽ không kí hợp đồng chính thức với họ."

Trên con đường trở lại của nàng, Phong Miên sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất.

"Trên người em rất thơm..." Cô khẽ vuốt ve gò má nàng, thâm tình thành thục.

Mạn Nhu cảm khái mỉm cười: "em vẫn rất may mắn, ở thời điểm bất lực nhất có thể gặp được chị, là trời ưu ái em."

"Vậy em chuẩn bị khi nào sẽ hủy hợp đồng?" Phong Miên không muốn nhìn thấy Mạn Nhu lại bị người khác ức hiếp nữa.

"Để qua chuyện này đã..." Mạn Nhu còn không biết sau cùng chuyện này sẽ đi đến đâu, nàng không dám trả lời chắc chắn.


"Đại Thiên có rất nhiều kế hoạch phát triển phụ hợp với em... Ngày khác chị sẽ mang đến cho em chọn."

"Em cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ." Mạn Nhu thẳng thừng nói, nàng vẫn cần luyện tập nhiều hơn.

Phong Miên không tiếp tục nói khuyên ngăn nữa, thật ra thì Mạn Nhu có ký hợp đồng với Đại Thiên hay không không quan trọng. Quan trọng là những kế hoạch phát triển này của cô chỉ vì một mình nàng mà lập ra.

Những chuyện này sau này bàn lại vẫn kịp.

Thế nhưng...

"Không cho phép em coi thường chính mình."

Một giây kế tiếp, cô ôm lấy eo nàng, động tác ôn nhu, bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được tình ý của đối phương.

Sau một hồi dây dưa quấn quýt, Phong Miên khó khăn lắm mới buông tha cho nàng: "Đi ngủ."

Mạn Nhu bị cô hôn đến sắc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng bọc chăn: "Ừm."
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Mạn Nhu ăn sáng xong thì ngồi lên xe của Phong Miên chạy tới trường quay. Chị Hy và Tiêu Dĩnh đã đến trường quay từ sớm.

Nhưng Mạn Nhu vừa bước vào cửa, liền phát hiện bầu không khí không đúng lắm.

"Sao thế?" Nàng đặt túi xách xuống, nhìn thấy lịch tình hoạt động trên bàn, hơi nhăn mặt: "Cái này là công ty đưa tới?"

Tiêu Dĩnh tiến lên, cực kì tức giận: "Chị chưa từng gặp qua chuyện nào quá đáng như vậy, đến bây giờ bọn họ vẫn muốn chèn ép người một cách triệt để, đem em đẩy lên trước hứng chịu mọi thứ, vừa nãy Lạc Phong ngang nhiên dẫn Dương Vũ ra ngoài."

"Những người khác đâu?" Mạn Nhu không để ý đến lịch trình khắc nghiệt kia, sắc mặt bình tĩnh: "Tiêu Dĩnh, nói với Lạc Phong bảo hắn ta một mình đến gặp em, nếu không em sẽ không đến phòng chụp ảnh."
"Chị đi ngay bây giờ."

Mười phút sau, Lạc Phong vội vã chạy tới, vừa vào cửa thì phê bình Mạn Nhu: "Các nhà quảng cáo đều ở bên ngoài, em sao lại không hiểu chuyện như vậy, thay quần áo đi ra ngoài."

"Thay quần áo?" Mạn Nhu đá văng đống nội y dưới chân: "Muốn sai tôi mặc nội y đi ra ngoài, Lạc Phong, anh còn là con người không?"

"Cái này làm sao? Em cũng đã sớm đồng ý chụp quảng cáo đồ nội y, không phải bây giờ em lại nói với anh muốn đổi ý chứ?"

"Tôi không làm được! Chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tôi không cần hỏi cũng biết toàn bộ đều là toàn bộ chủ ý của Dương Vũ đúng chứ?" Tạm thời điều chỉnh thứ tự chụp, thay đổi kiểu dáng đồ nội y, thứ đồ đưa đến tay Mạn Nhu căn bản không phải là đồ nội y, chỉ là mấy sợi dây và vải thun.

"Đừng liên lụy đến Vũ, em không chịu mặc chính là không chuyện nghiệp, anh bây giờ lấy danh nghĩa Tổng giám đốc công ty lệnh cho em nhạy lập tức mặc vào rồi đi ra ngoài cho anh!"
"Thật nực cười..."

Mạn Nhu lắc đầu: "Không thể nào, nếu anh vẫn kiên quyết như vậy, tôi sẽ tìm đến phóng viên, nói cho bọn họ bộ mặt thật của anh và Dương Vũ, về thông báo chia tay, tôi một chữ cũng không nói."

Mạn Nhu vừa nói như vậy, Lạc Phong lập tức xệ mặt xuống: "Cô rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào? Tôi sẽ không hồi tâm chuyển ý mà ở chung với cô!"

"Anh yên tâm, tôi bây giờ không còn bất kì hứng thú nào đối với anh, nhưng tôi từ chối mặc đồ như vậy đi ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ đồng ý đi gặp đám phóng viên kia."

Lạc Phong suy nghĩ một lát, hung hăng nhìn Mạn Nhu một cái: "Được, tôi đi sắp xếp."

Chị Hy đem bộ đồ nội y ném vào thùng rác: "Mạn Nhu, mọi thứ bất cứ lúc nào cũng có thể được công khai."

Mạn Nhu gật đầu một cái, sau khi khôi phục lại trạng thái bình thản, mặc quần áo bình thường đi ra ngoài.
Nhà quảng cáo thật sự nhìn trúng gương mặt nàng, mới cố ý liên hệ với nàng về quảng cáo lần này, đến mức đồng ý đổi đồ nội y theo chủ ý của Dương Vũ.

Nhìn Mạn Nhu đi ra, trên người lại không mặc bộ nội y hở hang, Dương Vũ hừ một tiếng.

"Cũng biết Mạn Nhu sẽ không nghe lời như vậy, nhưng không có quan hệ, kịch hay vẫn còn ở phái sau!"

Cô ta dương dương đắc ý cho rằng mình đã gây khó dễ được cho Mạn Nhu, vừa thưởng thức đồ uống, vừa chờ xem kịch hay.

Lạc Phong đang giải thích chuyện đồ nội y với nhà quảng cáo, Mạn Nhu đã đứng sau lưng anh ta, tự nhiên nhìn các ông chủ trước mặt: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Mạn Nhu."

"Chúng tôi đều biết cô là ai, nếu không cũng sẽ không tìm cô đại diện cho sản phẩm này, chỉ là buổi chụp sắp bắt đầu rồi, cô vì sao không thay quần áo, chẳng lẽ mặc ở bên trong."
Bọn họ vừa nói, híp mắt quan sát nàng.