Trái tim cô bị tổn thương ghê gớm, cô chỉ muốn nhảy vào và cấu xé nát cái con nhỏ đang nũng nịu với anh ngay lập tức nhưng không. Lương tâm cô lại không cho phép cô làm điều đó. Thứ nhất vì đây chỉ là "sự thỏa thuận" cô chẳng là gì của anh cả. Thứ hai là Lệ Thy đang có thai. Thứ ba là cô không dùng sức mạnh để trút giận. Cô bước thật nhanh ra khỏi quán và không ngoái đầu lại một lần nào. Trong đầu cứ lởn vởn cái suy nghĩ:

_Tại sao mình phải để tâm những chuyện như vậy chứ??

Rồi lại ngước lên nhìn trời cao trách ông trời sao lại trớ trêu như thế. Sao lại để cô "lỡ" yêu anh rồi lại bắt cô phải nhìn anh ở bên cạnh chăm lo cho người khác???

Vừa bước đi cô vừa nở nụ cười ngặt nghẽo. Sao tự dưng cô lại cảm thấy buồn chán đến thế này. Cô bước chậm rãi trên con đường trải dài ra đường lớn. Thành phố về đêm đã lên đèn. Ánh đèn loe lói ít người qua lại chỉ có tíếng xe cộ phớt ngang rồi mất hút. Cô ngước mắt lên nhìn cành cây phượng vĩ đang lao xao trong gió. Gió rít mạnh qua khiến lá cây rơi lác đác xuống mặt đường. Những chiếc lá đang nằm im trên đường cứ thế lại bị cơn gió cuốn đi một đoạn xa khá xa.

Lang thang một hồi cũng chán nên cô tạt vào một quán ăn ven đường. Chợt nhớ đến câu nói của người xưa: _Mượn rượu giải sầu!! nên cô cũng muốn trải nghiệm xem có đúng như thế không. Thế là cô gọi rượu ra để trải nghiệm cái cảm giác tự mình muốn "say". Phải một lúc khá lâu ngồi trầm tư bên ly rượu cay nồng cô gần như "xỉn quắc cần câu". Nhưng cô đã có một trải nghiệm tuyệt vời. Lúc này cảm giác thật sự của cô chợt tuôn trào như vỡ òa.

Bà chủ quán nhìn cô đang gục đầu trên bàn ngủ ngon lành nên bước đến lục túi xách của cô tìm cái điện thoại. Thế là bà bấm số đầu tiên của danh bạ và gọi. Là số của anh Tiến.

Thấy số cô nên anh vội bắt máy:

_Anh nghe nè!!

_Cậu là bạn của cô gái này à??

Tim anh gần như giật thót khi nghe giọng nói đó không phải của cô. Anh lo lắng hỏi:

_Uhm đúng vậy có chuyện gì à??

_Cô gái say rồi, anh đến đây đón cổ về đi!!

_Được rồi cổ đang ở đâu vậy??

Thế là bà đọc địa quán cho anh. Ghi xong cái địa chỉ anh vội phóng xe lao đi như kẻ điên trên đường mặc cho bao nguy hiểm đang rình rập như anh nào có sợ gì. Lúc này trong đầu anh chỉ mải miết nghĩ đến cô.

Mười lăm phút sau anh có mặt ở quán. Nhìn cô gục mặt trên bàn anh bước đến rồi lay nhẹ cô:

_Thiên Nhi à!!

Bị lay nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh:

_Là anh à??

Anh thở phào khi thấy cô còn nhận ra anh. Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống cạnh cô:

_Sao đi "nhậu" mà không rủ anh vậy hả???

Cô mỉm cười:

_Tại em tiện đường nên ghé vào thôi!!

_Có chuyện gì à??

Cô hít một hơi thiệt mạnh rồi thở dài:

_Em đau lắm!!!

Anh sốt sắng nhìn cô hỏi:

_Em đau ở đâu??

_Em đau.......tim!!

Rồi cô bật khóc ngon lành như chưa từng được khóc. Không cần nói thì anh cũng biết cô khóc vì điều gì và vì ai rồi. Lòng anh đau nhói thầm than trách ông trời tại sao người đó không phải là anh??