Hắn còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, liền thấy một nam nhân dáng dấp đẹp trai anh tuấn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, thân mật ôm bả vai cô.

“Vị hôn thê thân ái, em có phải nên giới thiệu một chút hay không a?” Lâm Vũ Mặc tựa vào bên tai Tần Phong hỏi, đồng thời trong lúc nói chuyện, khéo léo đoạt lấy bàn tay nhỏ bé của cô từ trong tay Thẩm Kiệt vẫn còn ngơ ngác, nắm thật chặt trong tay.

Tần Phong kinh ngạc nhìn hắn: “Mặc, sao anh lại đến đây?”

“Ngẫu nhiên thấy em nên tới đây xem một chút.” Lâm Vũ Mặc mắt cũng không nháy một cái nói.

Thẩm Kiệt thấy động tác giữa Tần Phong và Lâm Vũ Mặc, trong lòng không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo. Hắn thật không thể tin được, mình mới rời khỏi Phong tỷ có mấy tháng, bên cạnh cô liền có nam nhân khác bầu bạn. Không, có lẽ là hắn hiểu nhầm thôi, bọn họ chắc chỉ là quen biết, câu ‘vị hôn thê thân ái’ kia có lẽ chỉ là một câu nói giỡn của đối phương thôi. Thẩm Kiệt không dám tin hỏi Tần Phong: “Phong tỷ, hắn là ai?”

Không đợi Tần Phong mở miệng, Lâm Vũ Mặc đã đưa tay phải ra, hướng Thẩm Kiệt lễ phép nói: “Xin chào, tôi là chồng chưa cưới của Tiểu Phong Nhi, Lâm Vũ Mặc, cậu nhất định là Kiệt đệ Tiểu Phong Nhi hay nhắc tới với tôi, đúng chứ?”

Thẩm Kiệt nghe xong, trong lòng hoảng hốt, Phong tỷ tỷ đính hôn với tên kia lúc nào? Hắn nhíu chặt chân mày, có chút bối rối nhìn về phía Tần Phong: “Phong tỷ, chị nói cho em biết, những gì hắn nói đều là giả. Chị sẽ không gả cho hắn.”

“Kiệt, hắn là vị hôn phu của chị nha!” Tần Phong khó kiểu nhìn khuôn mặt hốt hoảng của Thẩm Kiệt. “Kiệt, sao em lại có loại vẻ mặt này? Chẳng lẽ em không hi vọng chị tìm được một chỗ dựa tốt sao?”

“Phong tỷ, người chị nên dựa vào phải là em nha!” Thẩm Kiệt đột nhiên khổ sở lớn tiếng nói. “Phong tỷ, em yêu chị! Từ nhỏ đã yêu chị. Em một mực chờ đợi chị lớn lên, chờ một ngày chị gả cho em. Làm sao chị lại có thể không cần Kiệt, đi yêu người khác đây?”

Tần Phong khiếp sợ nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn của Thẩm Kiệt, không thể tin được những lời hắn vừa nói.

Cô vẫn luôn coi Kiệt là người thân duy nhất của mình, là người em trai cô yêu thương.

Cô chưa từng nghĩ tới, tình cảm của Kiệt đối với cô hoàn toàn không phải là tình chị em.

Hiện tại, người cô yêu là Lâm Vũ Mặc, cô phải làm sao với Kiệt đây?

Hắn nhất định sẽ vô cùng khổ sở.

Nghĩ đến đây, cô liền thấy đau lòng. Cô thật nhớ lúc trước có thể vuốt lên khuôn mặt ưu sầu của hắn, để hắn lấy lại nụ cười đáng yêu của một đại nam hài.

Kinh ngạc cùng hoảng hốt nhìn Thẩm Kiệt, Tần Phong khó khăn nói: “Kiệt đệ, tại sao có thể như vậy? Hai chúng ta là chị em tốt a!”

“Nhưng em cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ muốn làm một đôi chị em với Phong tỷ, ngay cả mẹ em cũng đã sớm coi chị là con dâu tương lai!” Thẩm Kiệt thật muốn nắm lấy tay Tần Phong, đoạt lấy cô từ trong ngực Lâm Vũ Mặc.

Tần Phong nghe xong, có chút khổ sở nói: “Kiệt đệ, thật xin lỗi, chuyện này chị chưa từng nghĩ đến.”

Lòng của cô rất loạn, cô không biết mình nên làm gì với Thẩm Kiệt mới là tốt cho cậu ấy.

“Sở tiên sinh, cậu nên chấp nhận sự thật đi. Tiểu Phong Nhi đã là vị hôn thê của tôi, không lâu nữa chúng tôi sẽ kết hôn. Không tin cậu xem, trên tay Tiểu Phong Nhi còn mang nhẫn tôi cầu hôn cô ấy.” Lâm Vũ Mặc cầm tay phải của Tần Phong giơ lên, cho Thẩm Kiệt thấy chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên tay Tần Phong.

Đột nhiên, Thẩm Kiệt xông lên phía trước, đoạt lấy tay nhỏ bé của Tần Phong, dùng sức

rút chiếc nhẫn, kêu lớn: “Phong nhi tỷ, chiếc nhẫn này chúng ta không cần, chúng ta tháo nó xuống. Về sau chờ Kiệt kiếm được tiền, em sẽ mua cho chị chiếc nhãn lớn nhất, đẹp nhất.”

Lâm Vũ Mặc đẩy Thẩm Kiệt ra, lạnh lùng nói với hắn: “Sở tiên sinh, mong cậu tự trọng, hiện giờ Tiểu Phong Nhi là vị hôn thê của tôi, không phải của cậu!”

“Không!” Thẩm Kiệt khổ sở kêu. “Phong tỷ, chị mau nói cho hắn biết, chị chỉ nhất thời bị hắn mê hoặc, người trong lòng chị thích nhất là em, là Kiệt a!”

“Kiệt đệ.” Tần Phong cố kim nén không để nước mắt rơi xuống, đau lòng nhìn Thẩm Kiệt. Thấy Thẩm Kiệt như vậy, lòng cô vô cùng khổ sở, cô không muốn nhìn thấy Kiệt đau đớn dù chỉ là một chút, nhưng cô chỉ có một trái tim, sao có thể chia làm hai nửa đây?

“Phong nhi tỷ, chị mau nói cho hắn biết a, mau nói cho hắn người chị yêu là em!” Thẩm Kiệt không cam lòng hô, khuôn mặt vốn tuấn mĩ nay lại bị đau khổ xâm chiếm, khiến ai nhìn cũng đau lòng không thôi.

Tần Phong đau lòng muốn đi lên phía trước trấn an Thẩm Kiệt, lại bị bàn tay vững vàng của Lâm Vũ Mặc bá đạo ôm lấy bả vai, không thể động đậy.

Cô không vui ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Mặc!”

Lâm Vũ Mặc đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lên, ánh mắt thầm tình nhìn cô nói: “Tiểu Phong Nhi, em nói cho vị Sở tiên sinh này biết, trái tim em thuộc về ai. Nói cho hắn biết hắn không có hy vọng. Tiểu Phong Nhi chỉ thích một mình Lâm Vũ Mặc.”

“Không cần, Mặc, như vậy sẽ làm Kiệt đệ tổn thương.” Tần Phong lắc đầu đáp. Cô không đành lòng làm Kiệt đệ tổn thương a. Nhìn thấy hắn đau lòng, so với việc cô bị thương, cô còn thấy khổ sở hơn.

Lâm Vũ Mặc có chút lo lắng nói: “Tiểu Phong Nhi, em không muốn khiến Sở tiên sinh tổn thương, chẳng lẽ em muốn anh tổn thương sao? Em muốn cho hắn hi vọng, để cho hắn cướp em đi sao?”

“Không phải vậy, Mặc, ý em không phải như vậy.” Tần Phong ưu thương nói: “Hai người đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, một người là người là người em yêu, một người là em trai em thương yêu nhất, em thật sự không muốn mất đi bất cứ ai trong hai người a!”

“Phong tỷ, chị đừng tin hắn. Loại người có tiền này chỉ coi chuyện tình cảm là trò đùa, bọn họ chỉ biết đùa bỡn tình cảm của các cô gái, họ sẽ không chịu bỏ ra chân tình. Phong tỷ, chị mau qua đây, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, Kiệt sẽ lấy chị.” Thẩm Kiệt bất mãn lớn tiếng nói.

“Kiệt đệ, Mặc không phải loại người như vậy.” Tần Phong vội vàng vì Lâm Vũ Mặc giải thích. Mặc dù trước kia, Mặc quả thực đã từng rất phong lưu, nhưng trong lòng cô hiểu, hiện tại Mặc chỉ yêu một mình cô, cũng chỉ có một nữ nhân là cô. Cô tin tưởng tình yêu của hắn là vô cùng chân thành, tuyệt đối không phải là đang giỡn tình cảm của cô.

“Sở tiên sinh, cậu đừng mong dùng cách này khích bác, chia rẽ chúng tôi. Tình cảm giữa tôi và Tiểu Phong Nhi vô cùng chắc chắn, không thể vì đôi ba câu của người khác mà bị phá hư.” Lâm Vũ Mặc cuống ngạo nói, sau hắn quay đầu lại hỏi Tần Phong: “Tiểu Phong Nhi, có phải như vậy không?”