Không!!!

Tiểu Phong Nhi, em sao có thể rời khỏi anh!

Giờ phút này, Lâm Vũ Mặc tựa như một con bọ không đầu, không ngừng đi lòng vòng trong phòng Tần Phong, tay dùng sức gõ đầu mình.

Trong tim hắn là nuối tiếc thật sâu, hắn không ngờ hành động của hắn lại ép Tiểu Phong Nhi ra đi, hắn chỉ muốn cho cô nếm thử cảm giác đau lòng một chút mà thôi, để cho cô hiểu trong lòng hắn đau như thế nào khi nhìn thấy cô và Đường Chá ở cùng một chỗ.

Nhưng tại sao cô lại dễ dàng rời bỏ hắn như vậy?

Chẳng lẽ cô không còn yêu hắn nữa?

Lâm Vũ Mặc căm tức lao về phòng, hướng nữ nhân kia rống to: “Cút! Cút ra khỏi phòng của tôi! Mang theo chi phiếu rồi cút mau!”

Nữ nhân lẳng lơ kia bị cơn thịnh nộ của Lâm Vũ Mặc dọa sợ hết hồn, vội vàng cầm ví da, chạy nhanh ra khỏi nhà.

Tiểu Phong Nhi rời đi khiến cho Lâm Vũ Mặc chịu đả kích sâu sắc, đau đớn khôn nguôi. Mấy ngày nay, hắn như du hồn lang thang khắp mọi nẻo đường, tìm bóng dáng Tiểu Phong Nhi. Nhưng Tần Phong lại giống như bốc hơi, có tìm cũng không thấy.

Đánh mạnh lên cửa phòng, Lâm Vũ Mặc thất hồn lạc phách bước vào căn phòng trống rỗng. Nhìn căn phòng vắng lặng trước mắt, Lâm Vũ Mặc ngồi trên ghế salon khóc lớn: “Tiểu Phong Nhi, em đang ở đâu? Em trở lại đi, trở lại bên cạnh anh! Anh không thể không có em a!”

Nước mắt tuôn trào như vỡ đê, đau lòng cũng hối tiếc nhanh chóng lấp đầy tim hắn. Người ta nói nam nhân không dễ rơi lệ, nhưng lúc này, hắn đã không thể khống chế được đau đớn trong lòng, nước mắt điên cuồng trào ra, không cách nào ngăn cản.

Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn quyết sẽ không làm tổn thương Tiểu Phong Nhi. Cho dù cô không thương hắn, cho dù trong lòng cô yêu Đường Chá, hắn cũng sẽ nhịn. Chỉ cần Tiểu Phong Nhi ở bên cạnh hắn, vậy là đủ rồi!

Không có Tiểu Phong Nhi, thời gian trôi qua thật khó khăn.

Cuộc đời hắn cũng mất đi niềm vui!

Tất cả vui vẻ cũng theo Tiểu Phong Nhi rời khỏi mà biến mất.

Trong đầu hắn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Tiểu Phong Nhi lần đầu gặp mặt, khuôn mặt cô cùng bộ dáng tham lam lại đáng yêu khi nhìn thấy tiền, khuôn mặt đỏ ửng của cô cùng bộ dáng thẹn thùng quyến rũ động lòng người lúc hai người hoan ái….

Cảm giác hạnh phúc như vậy đã không còn nữa, Tiểu Phong Nhi, em sẽ trở về bên cạnh anh phải không?

Lâm Vũ Mặc tự giam mình trong phòng, liên tiếp mấy ngày không chịu đi làm, cho đến khi Lâm Ngạo mang lão bà đến thăm cháu nội tương lai, mới biết tin Tiểu Phong Nhi đã mất tích.

Tay Lý Hải Vi run run, chỉ vào con trai đã tiều tụy không chịu nổi nói: “Tên ngốc này! Sao con có thể đuổi cô hầu gái đáng yêu chạy mất a! Cháu nội của ta, cũng không thấy nữa rồi.”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!” Lâm Vũ Mặc bịt lại lỗ tai, không muốn nghe mẹ trách cứ nữa. Mấy ngày nay, hắn đã tự mắng mình không biết bao nhiêu lần rồi.

“Nhưng mà, mấy ngày nữa là đến hôn lễ rồi, con bảo mẹ phải làm sao a? Hủy bỏ sao? Con còn không mau đi tìm con dâu đáng yêu cùng cháu nội bảo bối của mẹ trở về! Đi mau!” Lý Hải Vi chống nạnh ra lệnh. Bà thật vất vả mới có một cô con dâu đáng yêu như vậy, sao có thể để bay mất đây?

“Mẹ, mẹ nghĩ con không đi tìm sao? Nhưng nơi cô ấy có thể đi con đều đi tìm rồi, Tiểu Phong Nhi cũng đã tạm xin nghỉ học, bạn học của cô ấy cũng không biết cô ấy đi đâu.” Lâm Vũ Mặc vò tóc, khổ sở nói.

“Nói con ngốc thật đúng không phải nói khoác. Ai…! Sao không đăng tin tìm người trên báo a? Còn có các kênh truyền thông, công phu tìm người của bọn họ là hạng nhất. Ai kêu con tự mình đi tìm? Sao bộ dạng con lại trở nên như vậy? Một chút cũng không giống con Lý Hải Vi ta sinh ra.” Vu Hải Vi dùng ngón trỏ điểm điểm vào trán con trai, quở trách hắn.

“Truyền thông? Mẹ, cám ơn mẹ!” Trong đầu Lâm Vũ Mặc đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Hắn hưng phấn ôm lấy mẹ, nói trước: “Mẹ, tin tưởng con, con nhất định sẽ tìm được Tiểu Phong Nhi.”

“Ừ, còn có cháu nội của mẹ nữa. Con phải tìm cả hai về cho mẹ.” Lý Hải Vi lau nước mắt, nhìn con trai nói.

“Mẹ yên tâm, con sẽ đưa hai người bọn họ hoàn hảo trở về.” Lâm Vũ Mặc hướng mẹ hắn đảm bảo một cách chắc chắn.

Tiểu Phong Nhi, cho dù em chạy trốn đến chân trời góc biển, anh đều sẽ tìm được em!

Nhưng Tần Phong dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian rốt cuộc đã đi đâu?

Ngày ấy, Tần Phong bi thương xách theo hành lý, đi lang thang trên đường phố không một bóng người, nước mắt đã khô, cô tựa như bóng ma, bước chân lặng lẽ, không mục tiêu đi về phía trước.

Gió lạnh thấu xương thổi lên thân thể đơn bạc của cô, khiến cơ thể vốn đã không có độ ấm nay lại càng thêm lạnh lẽo.

Lẻ loi, hiu quạnh, cô có thể đi đâu đây?

Cô không có nhà!

Cũng không có người thân!

Đã từng tìm thấy một người yêu thương cô, nhưng hôn nay chính người ấy lại tổn thương cô sâu nhất.

Thế gian rộng lớn như vậy,

Lại không có một chỗ cho cô dung thân!

Nhìn về phía những ánh đèn leo lắt phía xa,

Nơi đâu mới là nhà cô?

Đêm sâu như vậy, mọi người đều đã về nhà đoàn tụ với người thân, chỉ có cô, không có nơi nào để đi.

Cố kéo lê hai chân đã mệt mỏi rã rời, bâng quơ đi về phía trước.

Bỗng, đầu cô một trần quay cuồng, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, thân thể chịu đủ hành hạ vô lực ngã xuống trên đường không một bóng người.

“Mặc!” Trước khi ngất đi, cô chỉ kịp hô tên của hắn, sau liền mất đi tri giác. Lâm Vũ Mặc, cho dù hắn thương tổn cô sâu như thế nào, trước khi hôn mê, trong đầu cô cũng chỉ còn lại bóng dáng của hắn.

Sáng sớm, nữ công nhân quét dọn vệ sinh thấy có người ngã bên đường, thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhiệt độ trên người cho thấy cô đã rất yếu, nữ lao công kia sợ hãi, vội vàng gọi xe cứu thương.

Trong phòng bệnh, một bóng dáng gầy yếu tái nhợt nằm trên giường. Chỉ thấy cô không ngừng nhẹ hô: “Mặc, đừng bỏ em, trái tim em thật đau, thật đau, Mặc….”

Thì ra là Tần Phong. Lúc này, tay cô ôm lấy tim, tựa hồ đang vô cùng đau đớn, nước mắt bên khóe mắt lặng lẽ rơi xuống trên gối.

“Mặc!” Sau khi hô to một tiếng, hai mắt đang khép chặt chậm rãi mở ra, có chút mờ mịt nhìn bốn phía, rốt cuộc cũng thấy rõ mình đang ở đâu, cô lắc đầu bồn chồn tự hỏi: “Sao mình lại ở trong bệnh viện?”

Đúng lúc này, một bác sĩ đi vào phòng bệnh, dịu dàng nói với cô: “Cô tỉnh rồi?”

“Vâng.” Tần Phong nhẹ gật đầu một cái, cô muốn ngồi thẳng dậy, lại phát hiện thân thể suy yếu khác thường, ngay cả chút hơi sưc cũng không có. Cô cau mày hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, sao tôi lại ở đây?”