“Cô bị viêm phổi, té xỉu trên đường, mấy ngày trước một người lao công phát hiện cô đang nằm trên đường nên đưa cô đến bệnh viện. Nếu chậm một bước, có lẽ đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Cũng may, sau khi cấp cứu, thân thể cô cũng đã dần phục hồi lại.” Bác sĩ cười nói.

“Cám ơn bác sĩ.” Tần Phong lập tức hướng đại phu cảm ơn. Trên đời này, vẫn có người tốt bụng, trong lúc cô nguy cấp nhất sẽ giang tay giúp cô. Trong lòng cô lặng lẽ nói lời cảm ơn người tốt vô danh kia.

“Chúng tôi không biết ai là người thân của cô, cho nên mới tùy tiện gọi cho một người trong danh bạ của cô, thông báo cho hắn đến chăm sóc cô.” Bác sĩ có chút ngượng ngùng nói. “Hi vọng chúng tôi không có gọi nhầm người.”

“Ai vậy?” Tần Phong khẩn trương hỏi. “Bác sĩ, ông gọi điện cho ai?”

Lúc này, cô thật sự sợ người bác sĩ gọi điện là Lâm Vũ Mặc. Hắn đã vô tình với cô như vậy, sao có thể còn quan tâm đến sống chết của cô. Chỉ vì cô vừa hôn Đường Chá, Lâm Vũ Mặc đã hận cô đến chết. Mà sự phản bội của hắn cũng làm trái tim cô tổn thương, cho nên hiện tại cô không muốn gặp lại Lâm Vũ Mặc, một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn.

“Ồ, hình như là một người đàn ông tên là Trần Bưu.” Bác sĩ cẩn thận nhớ lại. “Khi chũng tôi báo cho hắn biết co ngã bệnh đang nằm trong bệnh viện, vị tiên sinh kia vô cũng khẩn trương, hắn nói hắn lập tức đến ngay.”

“Bưu ca?” Tần Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bưu ca sẽ lập tức đến sao? Với tình huống hiện tại của cô mà nói, chỉ sợ hắn là người bạn duy nhất cô có thể dựa vào.

Lẳng lặng nằm trong phòng bệnh, trong lòng Tần Phong một mảnh đen tối, không tìm ra một chút ánh sáng.

Vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc đuổi cô ra khỏi phòng, lại cũng người phụ nữ khác dây dưa bên trong, lòng cô lại đau nhói, cơn đau này thiêu đốt thần kinh cô, khiến đầu cô cũng đau đến mức muốn nứt ra.

Một bóng dáng hấp tấp vọt vào phòng bệnh của Tần Phong, trong miệng hô to: “Phong lão đại, sao em lại biến mình thành như vậy?”

Tần Phong vừa nhìn thấy người tới là Trần Bưu, tựa như nhìn thấy người thân, uất ức khóc: “Bưu ca!”

Trần Bưu vừa thấy bộ dạng điềm đạm, đáng thương của cô, lập tức đau lòng ôm cô vào trong ngực. “Không sao, Phong lão đại, đừng khóc, có chuyện gì uất ức, em cứ nói cho Bưu ca biết. Nếu người nào dám khi dễ Phong lão đại, Bưu ca sẽ không tha cho hắn.”

“Bưu ca.” Nghe lời Trần Bưu nói, Tần Phong càng khóc càng đau lòng.

Rốt cuộc cũng tìm được người để khóc lóc kể lể, Tần Phong đem toàn bộ những ấm ức cô phải chịu nói ra.

“Không sao, Phong lão đại, Lâm Vũ Mặc dám khi dễ em như vậy, Trần Bưu anh nhất định sẽ trả thù cho em.” Trong lòng Trần Bưu đầy căm phẫn nói.

“Đừng làm vậy, Bưu ca. dù sao cũng là em có lỗi với anh ấy trước, em không nên chấp nhận nụ hôn của Đường Chá, làm tổn thương Lâm Vũ Mặc. Chỉ là em không thể tiếp nhận được chuyện của anh ấy ở cùng cô gái khác. Vừa nghĩ tới hình ảnh hắn cũng nữ nhân khác ngủ cũng nhau, trái tim em liền đau như bị dao khoét. Từ nay về sau, em sẽ cách anh ấy thật xa, em không muốn gặp lại anh ấy nữa. Không nhìn thấy Lâm Vũ Mặc, có lẽ lòng em cũng sẽ không còn đau đớn nữa.” Tần Phong rơi nước mắt nói. Trong lòng cô thật khổ sở, cũng tuyệt vọng. Vết thương Lâm Vũ Mặc gây ra cho cô quá sâu, cô cũng không biết có thể phục hồi lại như cũ hay không nữa.

“Đã như vậy, Phong lão đại đi cùng Bưu ca đi, Bưu ca sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em bị thương nữa.” Trần Bưu ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô, trịnh trọng nói.

“Bưu ca, mang Phong Nhi đi đi, mang Phong Nhi rời khỏi thành phố B, rời khỏi Lâm Vũ Mặc.” Tần Phong vừa khóc vừa nói. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đem tất cả đau đớn hắn gây ra cho cô vùi sâu trong đáy lòng.

“Được. Chúng ta đi.” Trần Bưu ôm lấy Tần Phong, đau lòng nói.

Thấy Tần Phong đau lòng, trong lòng hắn cũng đau đớn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phong, trái tim hắn liềnbij cô thu phục, nhưng hắn biết, bản thân mình lỗ mãng không xứng đứng bên cạnh cô, cho nên hắn đem tình yêu này chôn sâu trong đáy lòng, định không bao giờ thổ lộ với cô.

Phong lão đại, từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em. Những cái khác Trần Bưu có thể không biết nhưng vẫn có năng lực bảo vệ em dưới đôi cánh của anh.

Tần Phong theo Trần Bưu trở lại thành phố nơi cô đã sinh ra. Nhìn cảnh vật quen thuộc, trong lòng cô cảm thán.

Ba, Phong Nhi đã trở lại.

Từng chuyện cũ theo kí ức thoáng hiện về trong đầu. Có hạnh phúc, có ngọt ngào, cũng có thương tâm, có bi thương.

Tại sao ai cũng có được hạnh phúc chỉ có Tần Phong cô là không thể có được hạnh phúc một cách trọn vẹn đây? Cô cũng đau có yêu cầu cao sang gì, cô chỉ muốn có một người yêu cô, chiều chuộng cô, có thể mang đến cho cô một mái nhà ấm áp.

Tại sao vận mệnh của cô lại nhấp nhô như thế?

Chẳng lẽ cô không có quyền được hạnh phúc sao?

Lặng lẽ rơi nước mắt, Tần Phong hỏi ông trời nhưng ông trời nào có trả lời cô.

Lau khô nước mắt vương bên má, Tần Phăn phòng đi ra khỏi căn phòng trước kia của mình. Mới vừa xuống lầu, liền thấy Trần Bưu đang lật giở một đống báo. Tần Phong tò mò ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Bưu ca, anh đang xem cái gì mà nghiêm túc vậy?”

“À? Phong lão đại.” Trần Bưu vừa thấy người ngồi xuống là Tần Phong, sợ hết hồn, không biết nên giấu mấy tờ báo đi đâu cho tốt, không muốn giao cho Tần Phong.

“Đưa cho em.” Tần Phong thấy nét mặt Trần Bưu như vậy, lập tức nghi ngờ đưa tay ra đòi báo.

“Cái này… Phong lão đại, em xem xong cũng đừng buồn a.” Trần Bưu bất đắc dĩ đem tờ báo giao cho Tần Phong.

Rất nhiều đầu báo, trên trang đầu đều có đăng một mục tìm người. Tựa đề là “Tìm ‘tiểu lừa gạt’ của anh.” Nội dung như sau: “Tiểu Phong Nhi, Mặc sai rồi, em mau trở về đi. Mặc biết, cho dù anh có nói gì, cũng không thể bù đắp được những tổn thương anh gây ra cho em. Anh chỉ mong em sẽ không thương tâm vì những lời nói ngu ngốc trước kia của anh. Em biết không, cô gái hay nói dối kia chính là kí ức ngọt ngào nhất trong cuộc sống của anh. Lời nói không lý trí của anh nhất định đã làm em tổn thương phải không? Xin em tha thứ cho anh. Tiểu Phong Nhi, em trở lại được không, anh cam nguyện bị em lừa gạt đi toàn bộ tài sản, lừa gạt đi cả trái tim. Mau trở lại đi, tiểu lừa gạt.”

Mục tìm người này ước chừng chiếm cứ toàn bộ tờ báo. Mỗi tờ báo đều có một mục tìm người giống hệt nhau.

Hai tay Tần Phong run run lật từng tờ báo, nước mắt mơ hồ, khiến cô không thể xem được tờ báo trước mắt.

Mặc, sao phải khổ như thế chứ?

Đừng tìm em nữa,

Để chúng ta tách ra thôi,

Không gặp nhau nữa đối với cả hai ta mà nói, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Gặp nhau, chỉ có hành hạ lẫn nhau mà thôi.

Thà không gặp, không biết.

Tờ báo trên tay Tần Phong bay xuống, cô mất hồn ngồi yên tĩnh trên ghế sofa, bi thương thật sâu.