Editor: Sendyle

Tần Phong đẩy lồng ngực Đường Chá ra, dùng đôi tay lau khô nước mắt trên má, ép buộc mình lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ cười lúm đồng tiền: "Đường Chá, em không sao rồi."

Đường Chá nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nở nụ cười lúm đồng tiền của Tần Phong, trong lòng càng cảm thấy bi thương hơn: "Phong nhi, cô bé ngốc này. Bị tổn thương, tại sao không tìm đến anh? Đường Chá luôn luôn làm chỗ dựa của em."

"Đường Chá." Nghe được lời nói của Đường Chá, mắt nước trong mắt Tần Phong lại kém một chút tràn mi ra, cô nén đau lòng, cảm động nói với anh ta: "Tại sao anh vẫn đối xử với em tốt như vậy? Em đã làm tổn thương anh như thế, anh tại sao còn quan tâm đến em?"

"Phong nhi, em là người mà anh yêu nhất, anh làm sao có thể mặc kệ không quan tâm đến em chứ?" Đường Chá thâm tình nói. Trong lòng của anh ta, tràn đầy hình bóng của tiểu Phong nhi. Vô luận như thế nào, anh ta cũng không có cách nào dứt bỏ cô được.

Tay Tần Phong run run lau gò má của Đường Chá, rốt cuộc không nhịn được lần nữa rơi lệ: "Đường Chá, anh thật ngu ngốc. Tại sao anh vẫn cứ cố chấp với một người không còn yêu mình nữa chứ?"

Đường Chá một tay nắm lấy Tần Phong, đem cô dán chặt ở trên má vuốt ve: "Phong nhi, Đường Chá tình nguyện làm một tên ngốc, chỉ cần Phong nhi sống ở bên cạnh anh, bắt anh cả đời làm một người ngốc anh cũng cam lòng."

"Đường Chá, anh không cần phải khổ như thế? Làm vậy sẽ khiến cho anh càng ngày càng chịu nhiều tổn thương hơn. Mặc dù Mặc tổn thương em, nhưng em vẫn không cách nào quên được anh ấy. Đường Chá, em không có cách nào lại tiếp nhận anh!" Lòng của Tần Phong bị khổ sở cùng mâu thuẫn hành hạ.

Thấy được tình cảm sâu nặng của Đường Chá làm cho cô không nhẫn tâm gây tổn thương nhiều hơn nữa đến anh ta. Nhưng bây giờ, trong lòng của cô như cũ bị Lâm Vũ Mặc chiếm cứ lấy, căn bản là không có cách nào lại tiếp nhận bất kỳ kẻ nào. Lại nói kinh nghiệm đau đớn vừa trãi qua, cô bây giờ trong lòng chồng chất vết thương, làm sao có thể chấp nhận một đoạn tình yêu mới chứ?

"Không sao, Phong nhi, anh sẽ đợi đợi đến một ngày em quên Lâm Vũ Mặc, chờ em trở lại bên cạnh anh lần nữa." Đường Chá kiên định nói. Hiện tại anh ta không có gì cả, chỉ có kiên nhẫn cùng kiên trì. Anh ta sẽ lặng lẽ ở bên cạnh Phong nhi, bảo vệ cô, chờ đợi cô lần nữa tiếp nạp anh ta.

Tần Phong nhào vào trong ngực Đường Chá, khóc nói: "Đường Chá, anh đừng nên nói như vậy, chỉ làm Phong nhi cảm thấy càng áy náy hơn. Tất cả đều là lỗi của Phong, nhưng anh lại không trách em, làm sao em có thể báo đáp lại thâm tình mà anh dành cho em đây?"

"Phong nhi, anh không cầu em hồi báo." Đường Chá nhẹ giọng nói.

Bàn tay nâng lên gò má ướt đầy nước mắt của Tần Phong, dùng ngón cái lau đi nước mắt cho cô: "Phong nhi, từ nay về sau hãy để anh ở bên cạnh bảo vệ em."

"Đường Chá, đối với anh như vậy không công bằng, quá không công bằng! Phong nhi làm sao có thể tàn nhẫn lợi dụng anh như vậy?" Tần Phong nhẹ nhàng lắc đầu, không đành lòng tổn thương Đường Chá nữa.

Cô đã đem tâm ném rơi vào trên người Lâm Vũ Mặc, như thế nào còn có thể đáp lại thâm tình của Đường Chá chứ?

Cô không muốn trở thành một người phụ nữ không ra gì, càng không thể cùng Đường Chá ở chung một chỗ, tương lai đối với anh ta tổn thương sẽ càng sâu a!

Cô chỉ thật là ác độc quyết tâm tới đẩy Đường Chá ra: "Đường Chá, Phong nhi chỉ biết tổn thương anh..anh vẫn nên quên Phong nhi đi, trở lại Canada, trở lại bên cạnh những người thân của anh đi. Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu anh, tìm thấy được hạnh phúc thuộc về mình."

"Đừng! Phong nhi, anh chỉ muốn một mình em, muốn cùng em đi chung với nhau. Trừ em ra, ai anh cũng không cần!" Đường Chá không thuận theo mà ác khẩn nắm lấy tay Tần Phong, không muốn buông ra.

"Đường Chá" Tần Phong trừ cảm động ra không có bất kỳ lời nói để nói thành lời.

Đường Chá vừa muốn đem Tần Phong ôm vào trong ngực, chỉ thấy Tần Phong buồn nôn, ngồi xỗm trên đất ói.

"Phong nhi!" Đường Chá lo lắng nhìn cô, anh ta đã không chỉ một lần nhìn thấy Tần Phong nôn mửa. Phong nhi rốt cuộc thế nào?

"Đường Chá, em không sao." Ói một trận, Tần Phong suy yếu nói. Phản ứng có thai gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù đã mang thai hơn hai tháng, nhưng bụng của cô lại tuyệt không thấy trở nên to lớn, thân thể không mập ngược lại gầy hơn.

Bảo bối của cô cũng ở đây đi theo cô chịu tội sao?

Cô đau lòng vuốt bụng của mình, muốn an ủi kết tinh tình yêu chưa thành hình của cô và Mặc.

"Phong nhi, chẳng lẽ em" Đường Chá nhìn động tác xoa bụng của Phong nhi, suy đoán.

Tần Phong cười ngọt ngào, trên mặt lóe hào quang: "Đường Chá, nơi này có bảo bối của em. Bây giờ em không phải chỉ có một mình rồi, em sẽ bảo vệ nó."

"Phong nhi, hãy để cho anh giúp em có được một gia đình hoàn chỉnh." Đường Chá đem Tần Phong ôm vào trong ngực, đau lòng nói. Phong nhi của anh ta còn cần người bảo vệ, dĩ nhiên cũng phải làm mẹ, hơn nữa còn muốn một người nuôi dưỡng đứa bé, anh ta làm sao có thể sẽ đáp ứng?

"Không! Đường Chá, em không muốn hại anh. Đứa bé này là trách nhiệm của em, phải do em tự mình chăm sóc." Tần Phong lắc đầu một cái. Mặc dù cô không giống bọn họ có tiền như vậy, nhưng những năm này, tiền cô chuyển cho Trần Bưu không dưới mấy triệu. Hiện tại việc rửa tiền án đã kết thúc, Trần Bưu sớm đã đem tiền còn lại đưa cho cô rồi. Cô tin tưởng, dựa vào mấy trăm vạn này, cô vẫn là có thể nuôi lớn bảo bối của mình. Một người đàn ông ưu tú như Đường Chá, cô không nên dùng đứa bé liên lụy anh ta.

"Phong nhi, hãy tinh tưởng anh." Đường Chá cau mày nói. Anh ta hiện tại đau lòng vì Phong nhi, đồng thời cũng tức Lâm Vũ Mặc, giận anh ta thế nhưng độc ác như vậy gây tổn thương cho tiểu Phong nhi.

Lâm Vũ Mặc, anh đã đả thương Phong nhi, cũng không còn muốn cô ấy trở về nữa. Vậy từ giờ về sau, tôi sẽ bảo vệ tốt cho Phong nhi.

"Đường Chá, em có chút mệt mỏi, chúng ta ở chỗ này chia tay thôi." Tần Phong đẩy tay Đường Chá ra, cười ngọt ngào nói.

Từ nay về sau, cô phải làm một người mẹ kiên cường, đem bảo bối trong bụng nuôi dưỡng thật tốt. Cô sẽ không để cho bảo bối của cô lớn lên trong hoàn cảnh khó khẳn. Cô sẽ đem tất cả tình yêu của mình dành trọn cho bảo bối.

"Phong nhi mệt mỏi sao? Anh cõng em." Lâm Vũ Mặc ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Tần Phong, dịu dàng nói: "Phong nhi, lên đi."

"Đường Chá." Tần Phong cảm động ngây ngô đứng ở đó.

Người đàn ông trọng tình trọng nghĩa thế này, tại sao cô lại bỏ lỡ? Nếu Đường Chá sớm trở lại mấy tháng, như vậy

Ai

Chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi rồi.

Đường Chá đưa ra hai cánh tay, đem Tần Phong đang sững sờ đến trên lưng, mở ra hai cái chân dài, hướng ra ngoài trường đi tới.

Đã từng,

Ở nơi này con quen thuộc trên đường phố,

Cũng từng có một người đàn ông anh tuấn cõng một cô gái nhỏ khả ái đi qua.

Hình ảnh quen thuộc ở trong đầu Tần Phong thoáng hiện ra, làm cho cô cảm động nước mắt cứ chảy xuống không ngừng.