Chương 2127

Bắc Minh Khởi Hiên nói đến đây, anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, thật ra thì hiện tại anh không trông mong gì với vị trí tổng giám đốc tạm thời, bởi vì sớm muộn gì tập đoàn Bắc Minh thị cũng sẽ thuộc về anh, nếu như em muốn Bắc Minh thị được an toàn trong nhiệm kỳ của mình thì em tốt nhất nên nghe lời anh. Về phần mấy người phụ trách hay là giám đốc gì đó, đương nhiên cũng sẽ không làm khó dễ em gì hết.”

“Ha ha…” Nghe đến đó, Cố Tịch Dao không khỏi cười lạnh một tiếng.

“Khởi Hiên, em thật sự không biết trước kia mới là con người thật của anh hay bây giờ mới chính là con người thật của anh, anh cho rằng những người đề cử anh là đối xử thật lòng thật dạ với anh hả? Trước đó bọn họ đều là cấp dưới của Bắc Minh Quân, hiện tại lại đứng về phía của anh, vậy thì điều đó chứng minh có thể bất cứ lúc nào đó có một người khác xuất hiện thì bọn họ lại sẽ đứng về phía của người kia, thật ra thì anh vẫn luôn lén lút mua chuộc những người này, Bắc Minh Quân đều biết hết đó. Anh có biết tại sao sau này anh ấy lại phái em đến đây làm trợ lý hay không, đó cũng là bởi vì anh ấy muốn cho anh một lời cảnh cáo, đừng bởi vì ân oán cá nhân, kết quả là hủy hoại đi toàn bộ Bắc Minh thị, anh cũng đừng quên rằng tập đoàn này là do một tay của ông nội anh tạo dựng nên, nếu như anh không thể làm cho nó phát triển vậy thì anh cũng đừng có tự tay phá hủy nó.”

Bắc Minh Khởi Hiên dứt khoát dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn về phía Cố Tịch Dao, ánh mắt của anh ta làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ.

“Tịch Dao, anh cũng là vì thấy chúng ta là bạn bè, là người yêu của nhau nên anh mới có thể nói cho em nhiều như vậy. Có phải là em đã đứng cùng một phía với Bắc Minh Quân rồi không? Chẳng lẽ là em đã quên lúc trước anh ta dùng một tờ hợp đồng để tách anh và em ra rồi ư, đưa em lên một con đường không có cách nào ngẩng đầu lên được, hoặc là nói sự khác nhau giữa bây giờ và lúc trước là em không phải anh. Nhưng mà mặc kệ như thế nào đi nữa, anh vẫn muốn nói với em một câu: thuận anh thì sống, nghịch anh thì chết. Bắc Minh thị nhất định phải là của anh!”

Cố Tịch Dao thở dài, sau đó đưa tay mở cửa xe, ra trước khi đi cô còn nói với Bắc Minh Khởi Hiên: “Em sẽ không nhìn anh hủy hoại sự nghiệp của ông Bắc Minh trong vòng một nốt nhạc, đã từng là bạn bè của nhau, em sẽ cho anh một lời khuyên cuối cùng: cho dù tương lai anh đưa ra quyết định gì, xin anh hãy suy nghĩ lại và hành động để tránh làm ra sai lầm lớn.”

Nói xong, cô bước xuống từ trong xe, sau đó đóng cửa xe lại, hòa lẫn vào trong dòng người bên đường rất nhanh.

Bắc Minh Khởi Hiên nhìn bóng lưng rời đi của Cố Tịch Dao, trong mắt của anh ta lại phát ra một tia thống khổ.

Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Tiếp theo đó anh ta lại lấy điện thoại di động ra: “Bà nội, cháu có chuyện muốn tâm sự với bà.”

Vẫn là phòng trà đó, vẫn là phòng bao “phong thanh” như cũ.

Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Khởi Hiên ngồi đối diện nhau.

Trên mặt của bà ta vẫn là nụ cười hiền lành: “Khởi Hiên, sao hôm nay lại nhớ bà mà tìm bà uống trà vậy, bà thấy sắc mặt của cháu không tốt cho lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Bắc Minh Khởi Hiên cầm lấy ấm trà tử sa trước mặt, rót một tách trà cho bà nội rồi sau đó lại rót cho mình một tách.

Anh ta ngửa đầu uống cạn một tách trà.

Sau đó lại đặt tách trà lên trên bàn, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Sau đó nói: “Bà nội, chú hai bị bắt rồi.”

Giang Tuệ Tâm vừa đưa tách trà đến bên miệng của mình, đang muốn uống, nghe thấy Bắc Minh Khởi Hiên nói như vậy thì lập tức giật mình.