Chương 2134

Cửu Cửu tò mò nhìn Dương Dương, duỗi ra bàn tay nhỏ bé lôi kéo tay của cậu: “Anh trai Dương Dương, anh mang quà gì đến cho em vậy? Nhanh lấy ra cho em xem một chút đi…”

Dương Dương cười mà không nói.

Trình Trình liếc Dương Dương: “Em nhìn em gái sốt ruột kìa, con không đưa cho em ấy nhìn xem.”

“Được rồi, anh sẽ đưa nó ra ngoài.” Dương Dương nói xong, xoay người hô lên một tiếng về phía của: ” Trái Banh đi ra đây.”

Cửu Cửu tò mò đưa đầu nhìn ra ngưỡng cửa: “Anh trai Dương Dương, Trái Banh là cái gì thế?”

“Ya a a.., Trái Banh này đi đâu rồi.” Dương Dương thấy cửa ra vào không chút động tĩnh, vội vàng chạy ra cửa.

Trình Trình nhìn Dương Dương đi ra cửa, nói với Cửu Cửu: “Cửu Cửu, em cũng đừng nghe Dương Dương hồ ngôn loạn ngữ. Đây chẳng qua là một con chó, vốn anh đặt tên gọi Bối Lạp. Em cũng đừng học Dương Dương gọi mấy cái tên lung tung biết không?”

Vừa nghe thất có chó con lập tức hứng thú

“Ya.., cái tên này mày ở đó làm gì vậy, sao tao gọi không nghe vậy, có phải là không muốn ăn cơm tối nữa không?” Dương Dương chỉ thấy Bối Lạp đang ngửi đông ngửi tây bên ngoài.

Sau đó còn ở góc tường đưa một chân lên, nhỏ vài giọt.

“Ô ô” Bối Lạp thấy Dương Dương đi ra, nhẹ giọng kêu mấy tiếng, sau đó vẫy vẫy đuôi.

Dương Dương thấy nó hành động như vậy, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

“Đi, đi với tao gặp ông chủ mới của mày.” Dương Dương vẫy vẫy tay với Bối Lạp.

“Ô ô…” Bối Lạp ai oán nhìn Dương, còn cọ qua cọ lại bên chân cậu bé, biểu hiện có chút không nỡ.

Dương Dương ngồi xổm người xuống, đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm của nó: “Tao biết mày không nỡ xa tao, tao cũng không nỡ xa mày. Nhưng mà mày đi cùng với em gái tao, hơn nữa xem tình hình này, chúng ta cũng phải ở đây một thời gian nữa.”

Bối Lạp rất phối hợp ngửa đầu, híp mắt, ngẫu nhiên vẫy vẫy cái đuôi, ra vẻ rất hưởng thụ.

Chỉ chốc lát, Cửu Cửu liền nhìn thấy một con chó nhỏ mũm mĩm xuất hiện ở cửa, dưới sự dẫn dắt của Dương Dương, vểnh cái đuôi vui vẻ đi đến.

Cửu Cửu nhìn thấy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi.

Cô bé đi đến trước mặt Bối Lạp, cúi đầu nhìn nó: “Sao con cún này nhìn béo hệt như anh trai Dương Dương?”

“Ô…”

Cùng lúc đó, Dương Dương Bối Lạp lập tức đều không hẹn mà cùng trong trầm xuống.

Đối với vấn đề dáng người này, một người một chó này đều khinh thường lẫn nhau.

Chỉ có điều Dương Dương còn có năng lực biện hộ cho mình: “Anh béo chỗ nào đâu, em xem đi, anh và Trình Trình cũng không khác nhau lắm..”

Nói xong, cậu bé còn đụng đụng bên người Trình Trình, vì thể hiện thân hình mình gầy, còn dùng sức hít hít cái bụng nhỏ đã sắp phình ra ngoài.

Chính là Bối Lạp biết làm sao bây giờ, chỉ đành phải bốn chân chống cơ thể tròn vo đó.

Kỳ thật nó cũng không muốn như vậy, làm một con chó cũng có tôn nghiêm của chính nó.

Muốn thì trách ông chủ nhỏ Dương Dương mỗi ngày đều cho nó thức ăn rất ngon, ngon đến mức nó không có chút năng lực chống cự nào.

“Trái Banh, cái này là em gái của tao, sau này sẽ ông chủ mới của mày. Sau này mày phải ở cạnh em ấy, bảo vệ em ấy có biết không.” Dương Dương chỉ chỉ cơ thể nhỏ của Cửu Cửu, ra lệnh cho Bối Lạp.