Chương 21

“Muốn tôi gọi điện thoại cho ba sao?” Mặc Hi học dáng vẻ không nhận ai làm thân của Diệp Minh Thành, tóm lại một câu là rất chảnh.

Kết quả làm sau khi đám người này nghe được thì nghe lập tức ngậm miệng, sau đó Mặc Hi đứng ở đó, chỉ thấy bọn họ đồng loạt nhìn nhau một cái, rồi sau đó một giây thật sự rời đi

Mặc Hi: “…”

Hay quá nha, cứng một tí thôi mà uy lực lại lớn như thế!

Mặc Hi đắc ý đi vào phòng tổng thống, mà cậu không biết là, đám người này sở dĩ ngoan ngoãn nghe lời Diệp Minh Thành như vậy hoàn toàn là vì ở nhà họ Diệp, chỉ cần ông trời con này không hài lòng thì không chỉ bản thân Diệp Sâm mà ông cụ Diệp cũng sẽ tìm tới cửa.

Mẹ ơi, chuyện này có thể nói đùa sao? Sát thương gấp đôi luôn đó!

Cho nên cứ chạy là được rồi!

Mặc Hi đi vào, không có hứng thú gì lắm thưởng thức cảnh đẹp phòng tổng thống của khách sạn đẳng cấp thế giới, mà lập tức bắt đầu tìm kiếm mẹ mình.

“Mommy?”

“đi?”

Thật may là cậu vừa gọi đã nghe thấy giọng mommy, ngay lập tức, cậu bé chạy mấy bước chân ngắn vui vẻ về phía nơi âm thanh phát ra.

“Mommy? Mommy ơi? Mommy có khỏe không?”

“Ơi! Mặc Hi, sao con lại đến đây? Con làm sao đến được đây, có bị ai phát hiện hay không? Con mau mau rời khỏi nơi này đi, nơi này rất nguy hiểm?”.

Mộc Vân đang ngồi trên sàn ôm hai đầu gối núp sau ghế sô pha, vừa nghe thấy giọng con trai thì ngay lập tức bò lên, trong lúc vội vàng quên cả lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Mặc Hi thấy được, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai kia ngay lập tức xạ xuống!

“Mommy, ai bắt nạt mommy? Có phải tên ngu ngốc kia hay không?”

“Không có, không có đầu Mặc Hi, mẹ không sao hết, làm sao con đến được đây? Tới cứu mẹ sao? Vậy chúng ta nhanh nhanh đi thôi.”

Mộc Vân nhanh chóng lắc đầu, sau khi nước mắt trên mặt đã biến mất, cô liền muốn mang theo đứa trẻ này cùng nhau rời đi.

Thế nhưng lúc này Mặc Hi đã rất tức giận!

Tên ngu ngốc kia lại dám bắt nạt mẹ của cậu? Cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua đầu, người phụ nữ Mộc Mặc Hi muốn bảo vệ mà lại để cho người khác muốn bắt nạt thì bắt nạt sao?

Đứa trẻ mới năm tuổi phẫn nộ nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng, sau đó đi về phía bàn trà bên kia cầm một cây bút lên.

Mộc Vân: “Mặc Hi, con định làm gì?”

Mặc Hi: “Không có gì đâu ạ, con viết lời nhắn một chút thôi”

Sau đó bàn tay nhỏ cầm bút, nhanh chóng trôi chảy viết xuống một dòng chữ tiếng anh trên giấy.

“Mày nhất định phải chết!”

Mộc Vân: “Mặc Hi!!”

Diệp Sâm đ ến một bác sĩ khác ở nơi đó.