Chương 29

Diệp Minh Thành cũng ở trên thuyền, họ đang khởi hành quay về vậy Diệp Minh Thành cũng đi theo, cũng không lạ mà.

Cônghĩ đến điều này, lập tức, một trận vui mừng dưng lên trong tim, máu như bắt đầu sôi lên, cô nhảy khỏi chiếc giường nhỏ này và lao tới cửa sổ.

Quả nhiên, thông qua cửa sổ, cô vừa nhìn đã thấy hai người đứng ở bên ngoài.

Một người vạm vỡ trong bộ vest đen chắc là vệ sĩ trên con thuyền này. Còn người đứng cạnh anh ta, hơi lùn, mặc chiếc áo khoác dày màu xanh kaki, đội chiếc mũ len đen trên đầu nhỏ, vừa nhìn đã thấy đặc biệt đáng yêu tuấn tú.

Đó không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp thì là ai?

Mộc Vân nhìn dáng người bé nhỏ đó, kích động đến nước mắt trong chốc lát rời xuống.

“Minh Thành? Minh Thành?” “Aj2”

Diệp Minh Thành đang tập trung điều khiển chiếc máy bay không người lái bên thanh thuyền, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cậu bé quay đầu lại.

Đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ấy, nhưng vì bị quấy rầy nên trông cậu bé rất không vui.

Mộc Vân nhìn cậu bé, mạnh mẽ vẫy tay với cậu bé trong căn phòng nhỏ của con thuyền: “Ở đây, Minh Thành, mẹ… Dì ở đây, nhanh nhìn qua đây”

Cô suýt chút nữa nói ra cô là mẹ của cậu bé rồi.

Diệp Minh Thành cuối cùng cũng nhìn thấy cô rồi, nhưng mà, vẻ mặt của cậu bé không cho Mộc Vân vẻ vui mừng mà cô muốn thấy, ngược lại, cậu bé rất thờ ơ, đôi mắt đẹp giống hệt ba cậu bé vậy lóe lên vẻ nóng nảy.

“Dì là ai?”

“Người đó… Cậu chủ nhỏ, thời gian chơi đã hết rồi, chúng ta nhanh quay về đi, nếu không Tổng giám đốc lại trách mắng đó ạ””

Ngay lúc then chốt, vệ sĩ ngăn lại ngay trước mặt của cậu bé.

Mộc Vân thấy thế, nhất thời nôn nóng: “Minh Thành, là dì nè, chúng ta gặp nhau qua rồi, chính là ở trong khách sạn, cháu còn nhớ không?” Ở bên cửa sổ cô ra hiệu cho cậu bé thấy, hy vọng rằng cậu bé có thể nhớ đến cô.

Còn may, sau khi cậu bé được cô nhắc nhở thì cậu bé đã nhớ ra.

“Hóa ra là dì!”

“Đúng đúng, chính là dì, Minh Thành, có thể qua đây cho dì nhìn cháu chút được không? Chỉ nhìn chút xíu thôi” Mộc Vân cực kỳ vui mừng.

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta nên đi rồi.”

“Tránh ra”

Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Minh Thành trừng mắt lên nhìn vệ sĩ, cậu bé nhấc chân lên liền đi qua chỗ cô.

Mộc Vân mừng như điên, cô rốt cuộc đã có cơ hội tiếp xúc với cậu bé rồi, lần trước trong khách sạn, cô ngay cả một câu nói cũng không kịp nói với cậu bé.

“Minh Thành…”

“Sao dì lại bị nhốt ở trong đó? Dì không phải đến khám bệnh cho ba sao?”

Diệp Minh Thành đi qua, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, gương mặt nhỏ giống y Mặc Hi, không chút ý cười, cậu bé cứ lạnh lùng như thế, nhìn Mộc Vân với vẻ mặt gần như không quan tâm.