Chương 32

Cô không ngờ người phụ nữ này lại đổi trắng thay đen như vậy, mà đáng sợ nhất là những cấp dưới của nhà họ Diệp đều nghe theo cô ta, nếu như vậy cho dù Mộc Vân chỉ điểm cô ta thì sẽ không có ai tin tưởng.

Đôi mắt Mộc Vân đỏ ngầu đầy tơ máu không nhìn cô ta nữa mà ánh mắt của cô nhìn về phía con trai ở phía đối diện.

“Minh Thành cháu tới đây để dì xem thử, nhanh tới đây để dì xem tay của cháu thế nào?”

“Ôi chao, vẫn còn muốn tìm thằng bé để xác nhận sao? Tôi nói cho cô biết bình thường đứa trẻ này rất nghịch ngợm nên bị đụng trúng cũng là chuyện thường xuyên, cô muốn dựa vào cái này để điểm chỉ tôi thì sẽ càng không có ai tin cô.”

Người phụ nữ kia đứng đó châm biếm một câu.

Mộc Vân nghe vậy rốt cục hét lên: “Cô câm miệng cho tôi! Cố Cẩn Mai tôi nói cho cô biết cô có làm hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, trước kia tôi không có ở đây nhưng bây giờ tôi đã trở về tôi tuyệt đối sẽ không để cô làm thằng bé bị thương nữa, tốt nhất cô hãy nghe rõ cho tôi!”

Cố Cẩn Mai: “…..”

Thực sự là một đôi mắt làm cho người ta hoảng sợt Bên trong đôi mắt đều là tơ máu, con ngươi giống như một con dao, hơi thở giết chóc lập tức từ bên trong vỡ toang ra, ngay cả Cố Cẩn Mai cũng không nhịn được rùng mình một cái.

Cô ta đã từng nói rồi, không thể giữ lại được!

“Đóng kín không chừa lại một khe hở nào cho tôi, các người biết nhốt cô ta ở đây có ý nghĩa như thế nào không? Đó là chủ tịch của các người muốn đưa cô ta về, cho dù trở thành thi thể cũng không thể để cho cô ta chạy mất!”

Cô ta tức hổn hển bảo vệ sĩ nhanh chóng đóng kín cửa sổ này.

Mộc Vân ở bên trong nhìn thấy lập tức dùng sức vươn tay ra ngoài: “Minh Thành cháu mau tới đây để dì xem thử, Minh Thành” Diệp Minh Thành: Thực ra cậu bé cảm thấy hơi mờ mịt không biết tại sao dì này lại kích động như vậy?

Dì Cố làm sai chỗ nào sao? Trước kia dì ấy đều như thế này, điều này có vấn đề gì sao?

Bởi vì đứa trẻ này không thích nói chuyện cũng không thích giao tiếp nên thường tự giam mình ở trong phòng, cậu bé cảm thấy những gì mà người phụ nữ này làm với cậu bé đều là bình thường.

“Minh Thành mau tới đây để dì xem thử…

Mộc Vân gần như là cầu xin, nước mắt lưng tròng ở bên trong liều mạng dùng sức đẩy những vệ sĩ đang đi tới đóng kín cửa muốn xem tình hình của con trai.

Đây là đứa trẻ do cô mang thai mười tháng sinh ra, cô là một người mẹ nhưng lại bỏ bê cậu bé từ lúc sinh ra cho tới bây giờ vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, sao cô có thể để cậu bé bị người phụ nữ ác độc này ngược đãi chứ?

Cổ họng Mộc Vân trở nên khàn: “Minh Thành cháu qua đây…Mẹ…Dì cầu xin cháu hãy đi tới đây để dì xem..”

Không biết tại sao Diệp Minh Thành chỉ mới năm tuổi nhìn đôi mắt tràn đầy nước mắt ở trước mặt cậu bé rất muốn đi tới để cô xem.

Cậu bé cảm thấy sự quan tâm và sự yêu thương của cô dành cho mình là loại cảm giác mãnh liệt mà trước kia cậu bé chưa từng có.

Cuối cùng Diệp Minh Thành nhấc bàn chân nhỏ.

Thế nhưng đúng lúc này Cố Cẩn Mai lại ra tay, cô ta cúi người nhanh chóng bế đứa trẻ này.

“Đóng kín lại cho tôi, nếu như tôi còn nhìn thấy cô ta nữa thì các người đừng nghĩ sẽ ở lại Diệp Thị nữa!”

Cô ta vô cùng hung ác dặn dò sau đó bế Diệp Minh Thành xoay người rời đi.