CHƯƠNG 100

“Được, lần này, mẹ tha thứ cho con, nhưng tuyệt đối không được có lần sao.” Thấy dáng vẻ này của thằng nhóc, trái tim Tô Khiết liền mềm xèo, chẳng qua, trên mặt vẫn mang chút nghiêm nghị.

“Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm, tuyệt đối không có lần sau.” Đường Minh Hạo rất nghiêm túc bảo đảm.

“Được, mẹ tin con, con phải biết rằng, hai đứa nhỏ bọn con ra ngoài như vậy rất nguy hiểm, mẹ sẽ lo lắng.” Giọng nói của Tô Khiết trở nên dịu dàng, ngồi xổm xuống, ôm hai đứa nhỏ vào lòng.

“Tốt quá rồi, mẹ không tức giận nữa.” Đường Tử Kỳ hôn chụt lên mặt Tô Khiết một cái, chỉ là lúc này bụng lại truyền đến âm thanh không được hài hòa.

“Bé con đói rồi, mẹ đi nấu cơm nha.” Tô Khiết cười, ở cùng hai đứa nhỏ đáng yêu thế này, quả thật cô không tức giận nổi: “Hai con tự chơi một lát đi.”

“Vâng ạ, vâng ạ, có đồ ăn ngon rồi, con thích nhất đồ ăn mẹ nấu.” Đường Vỹ Kỳ vui vẻ hoan hô.

“Tớ cũng thích, xem ra hôm nay có số hưởng rồi.” Hứa Dinh Dinh nghe nói có đồ ăn ngon, hai mắt sáng lên, đồ ăn Khiết Khiết nấu quả thật rất ngon.

Thấy Hứa Dinh Dinh nói muốn giúp cô, mà giờ đang nhìn chằm chằm ra ngoài, khóa miệng Tô Khiết hơi nhếch lên: “Nhìn gì đó, nhìn gì mà tập trung thế?”

“Không phải cậu nghi ngờ người đàn ông năm đó là Nguyễn Hạo Thần sao? Vậy không phải hai đứa nhỏ có khả năng là con của Nguyễn Hạo Thần, vì thế tớ luôn để ý quan sát bé Hạo, tớ phát hiện ra một vấn đề…” Đôi mắt Hứa Dinh Dinh vẫn nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc, thậm chí còn mang vài phần ngưng trọng.

“Vấn đề gì?” Tô Khiết khẽ nhướn mày, đôi mắt cũng nhìn khuôn mặt của Đường Minh Hạo, chỉ là mí mắt hơi giật giật.

“Tớ phát hiện, bé Minh Hạo không hề giống Nguyễn Hạo Thần, vì thế, hai đứa nhỏ có lẽ không phải là của Nguyễn Hạo Thần.” Lúc này Hứa Dinh Dinh quay người lại, nhìn Tô Khiết, rất chắc chắc đưa ra kết luận.

Tô Khiết ngây người, thầm thở dài một hơi, chẳng qua lúc nhìn Đường Minh Hạo, mắt cô hơi lóe lên.

Minh Hạo còn nhỏ, mặt mùi còn chưa trổ mã, hơn nữa vẫn còn là một đứa nhỏ mà, mặt đầy thịt, trắng nõn mềm mịn, so với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như tượng điêu khắc của Nguyễn Hạo Thần, quả thật không giống.

Thế nhưng, nếu bỏ đi nét trẻ con trên mặt Minh Hạo, khuôn mặt nhỏ không còn phúng phính như kia nữa, sợ là mọi chuyện sẽ khác.

Minh Hạo đã 4 tuổi rồi, thịt trên mặt đã bắt đầu ít đi, đột nhiên cô phát hiện, chẳng qua chỉ mười ngày không gặp, thịt trên mặt Minh Hạo dường như đã giảm không ít, cô cảm thấy, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, chắc là không mất bao lâu nữa.

Thịt trên mặt đã ít đi, ngũ quan cũng trở nên rõ hơn, đến lúc đó khuôn mặt của bé con sẽ trở nên góc cạnh rõ ràng.

Nghe nói, một khi đứa nhỏ gầy đi thì sẽ rất nhanh, rất nhanh.

Tô Khiết hơi hy vọng, thịt trên mặt bé con đừng nhanh gầy bớt, vì trong lòng cô hơi lo lắng.

“Có phải không giống không?” Hứa Dinh Dinh thấy cô nhìn nửa ngày không nói gì, nhịn không được hỏi.

Tô Khiết cười, không nói gì, sâu trong lòng hy vọng Nguyễn Hạo Thần không phải người đàn ông kia, vì thế dù có chút nào giống nhau, cô cũng sẽ bỏ qua.

Chuyện kết hôn giữa cô và Nguyễn Hạo Thần, không hề đơn giản như cô nghĩ, vì thế, giờ cô không thể để Nguyễn Hạo Thần và hai đứa nhỏ có bất kì quan hệ nào.