Chương 3296

Quản gia Trọng cho là ông ta nói như vậy thì chắc chắn thành chủ sẽ có phản ứng, dù sao thì lúc trước khi bọn họ cho rằng cô cả nhà họ Đường là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, thành chủ nghe thấy một chút tin tức liên quan tới cô cả nhà họ Đường thì đều sẽ có phản ứng.

Nhưng mà để quản gia Trọng kinh ngạc đó chính là mặc dù ông ta cố ý nói chuyện này rất thê thảm, nhưng thành chủ vẫn không có phản ứng như cũ, dường như là chuyện ông ta đang nói không có liên quan gì tới thành chủ.

Quản gia Trọng có sửng sót, có kinh ngạc, nhưng cũng có không hiểu tại sao lại có thể như vậy.

Trước kia rõ ràng chỉ cần nhắc tới cô cả nhà họ Đường thì thành chủ sẽ có phản ứng, chỉ cần nghe thấy chút tin tức liên quan đến cô cả nhà họ Đường, thành chủ đều sẽ vô cùng chú ý.

Tại sao hiện tại thành chủ lại không có phản ứng?

Vậy chẳng lẽ phản ứng của thành chủ, sự chú ý của thành chủ cũng chỉ dành cho cô cả nhà họ Đường?

Có phải là không liên quan gì đến công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành?

Nhưng ông ta không hiểu điều này, nếu như cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chỉ Thành, vậy tại sao thành chủ lại phải chú ý?

“Thành chủ, chẳng lẽ là ông không muốn tìm công chúa, ông không quan tâm tới công chúa nữa?” Thật ra thì quản gia Trọng đã có đáp án từ trong phản ứng của thành chủ, nhưng mà quản gia Trọng không tin, cũng không muốn tin tưởng.

“Ông đi ra ngoài đi.” Hiển nhiên là Trương Minh Hoàng không muốn phải thảo luận vấn đề này, trực tiếp mở miệng đuổi người, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.

Quản gia Trọng đi theo bên cạnh thành chủ bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên bị thành chủ đuổi ra.

Trước kia, lúc thành chủ nhớ vợ của mình, ông ta đều có mặt ở bên cạnh nhưng thành chủ cũng không đuổi ông ta đi, vậy mà bây giờ thành chủ lại đuổi ông ta?

“Thành chủ, chúng ta đi tìm công chúa đi, tìm được công chúa thi…” Quản gia Trọng bị đuổi hẳn nên đau lòng, nhưng mà lúc này quản gia Trọng không có thời gian để đau lòng, ông ta còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, ông ta không thể để thành chủ nhà mình tiếp tục mắt tinh thần như thế.

“Ra ngoài!” Âm thanh của Trương Minh Hoàng đột nhiên lại đề cao, mặc dù nghe có vẻ bình tĩnh như nước, nhưng mà có một loại uy nghiêm làm người khác không thể chống lại.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Trương Minh Hoàng dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với quản gia Trọng.

Mặc dù giữa Trương Minh Hoàng và quản gia Trọng là mối quan hệ chủ tớ, nhưng mà hai người đã cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, coi như là người thân của nhau, Trương Minh Hoàng cũng chưa từng xem quản gia Trọng như là kẻ ở.

Quản gia Trọng hoảng hốt, sắc mặt thay đổi rất rõ, ông ta nhìn tháy dáng vẻ của thành chủ. Mặc dù quản gia Trọng lo lắng không chịu nổi, nhưng mà lúc này lại không dám tiếp tục nói thêm cái gì, chỉ có thể chậm rãi lui ra ngoài.

Sau khi quản gia Trọng rời khỏi đây, Trương Minh Hoàng ngồi trong phòng đột nhiên lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó có chút thê lương, có chút từ giễu, lại có chút cô đơn.

Đến lúc cuối cùng ông ta nhất định phải có một mình, lúc còn trẻ, ba của ông ta đã qua đời, người phụ nữ mà ông ta rung động chỉ có một lần thân mật duy nhát rồi lại không gặp mặt, chứ đừng nói chỉ là bồi bạn.

Tìm hai mươi lăm năm mà một manh mối cũng không có, thật ra thì ông ta đã không còn ôm hi vọng gì nữa, ông ta biết rằng có lẽ là bà đã không còn trên đời này.

Chỉ có điều ông ta vẫn luôn tự lửa mình dối người, ông ta vẫn luôn để cho mình tin tưởng là không có tin tức bà đã chết, vậy có lẽ là bà vẫn còn sống.

Nhưng mà đã hai mươi lăm năm trôi qua, dựa vào năng lực của ông ta, dựa vào thế lực của Quỷ Vực Chỉ Thành, không có một tin tức nào, làm sao có thể còn sống được.