CHƯƠNG 81

Thế nhưng, Nguyễn Hạo Thần đã mở miệng kêu cô đứng lại, nếu cô không dừng, chỉ sợ anh sẽ nghi ngờ, tuy rằng lời này của anh không điểm mặt gọi tên cô.

Đầu tiên, cô theo bản năng liếc nhìn khoảng cách giữa cô và cửa lớn, rõ ràng có hơi xa. Bây giờ nếu cô đi ra ngoài, với tốc độ của Nguyễn Hạo Thần , sợ rằng sẽ bắt được cô. Hơn nữa điều khiến cô càng lo lắng chính là, bên ngoài Nguyễn Hạo Thần đã sắp xếp người ở đó. Nếu đúng là như vậy, cô chắc chắn chết không phải nghi ngờ.

Cô vừa xuống lầu, Nguyễn Hạo Thần đang đứng ở lối vào trước cửa thang máy. Anh tự tin như thế, vậy chắc chắn bên ngoài đã bố trí người.

Cho nên, cách chạy thẳng ra bên ngoài hiển nhiên là không thực hiện được rồi.

Lúc ánh mắt Tô Khiết hơi chuyển, cô thậm chí còn nhìn thấy bên dưới cầu thang đều có người đứng, chỉ sợ cũng là Nguyễn Hạo Thần lo cô đi từ trên lầu xuống nên mới sắp xếp. May mà cô không đi cầu thang bộ. Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cũng thật độc ác, đã phá hỏng tất cả mọi con đường rồi.

Tô Khiết chỉ có thể dừng bước, khóe môi nhếch lên, điều chỉnh nụ cười trên mặt, sau đó chuẩn bị xoay người.

Nhưng mà, vào lúc này, một người đàn ông nổi giận đùng đùng xông vào, dáng vẻ như hung thần ác sát, khiến người ta nhìn mà sợ.

“Cô còn đứng ở đây làm gì?” Người đàn ông bước nhanh tới, đi thẳng đến trước mặt Tô Khiết, đôi mắt nhìn về phía Tô Khiết, hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Tô Khiết trong nháy mắt ngơ ra, nhưng cô lập tức cười khẽ. Người đàn ông này tới thật là đúng lúc! !

“Cưới cô đúng là xui xẻo tám đời của tôi. Mặt mũi nhà họ Lý chúng tôi đúng là bị cô làm hỏng hết, cô còn đứng ở đây làm gì, còn muốn quyến rũ đàn ông sao? Nhìn thấy đàn ông đẹp liền bước không nổi nữa sao? Cô có cần thể diện nữa không hả? Đi, quay về cô sẽ biết tay tôi.” Người đàn ông vẻ mặt phẫn nộ, thô lỗ lôi kéo cánh tay Tô Khiết , lôi cô ra ngoài.

Tô Khiết lảo đảo, suýt nữa bị anh ta kéo ngã. Thế nhưng anh ta không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, vẫn không hề quan tâm kéo Tô Khiết đi ra ngoài, thậm chí còn dùng sức mạnh hơn. Thoạt nhìn, Tô Khiết giống như bị kéo ra ngoài vậy.

Cảnh tượng đột nhiên xảy ra này khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn đến ngây người. Nhưng mà, chuyện như thế, Cậu năm Tào đã thấy nhiều rồi, anh ta ngược lại cũng không có phản ứng gì, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên.

Tô Khiết cười thầm trong lòng. Vừa rồi lúc ở thang máy, cô cứ nghĩ mình sẽ không thoát thân được. Để phòng ngừa chuyện không may xảy ra, trước đó cô đã gọi cho Dinh Dinh một cú điện thoại, kêu Dinh Dinh mau đến tìm người, dùng tốc độ nhanh nhất đến đồn cảnh sát cứu viện.

Nhưng mà, nếu tình huống đó thực sự xảy ra, đó cũng là không còn cách nào khác, coi như là cuộc đấu tranh sống chết cuối cùng, thực ra cô cũng không hy vọng quá nhiều.

Nhưng mà cô thực sự không ngờ, người này lại đến đúng lúc như thế, hơn nữa diễn xuất cũng không phải tốt bình thường.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch, nhìn Tô Khiết bị người đàn ông kia lôi ra khỏi đại sảnh, đôi mắt tối lại, nhưng mà anh cũng không nói lời nào.

Vừa rồi anh kêu cô đứng lại, đúng là lừa gạt cô.

Anh vốn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt chính diện của cô, vừa mới đối mặt với cô cũng chưa nhìn ra điều gì cả. Bộ quần áo rộng rãi của cô khiến người ta không thể nhìn ra dáng vẻ lúc trước. Mà sự chủ động lại gần của cô, cũng khiến anh buông lỏng cảnh giác giống như Tô Khiết đã dự đoán.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn là cô đi cùng một thang máy xuống với Cậu năm Tào , hơn nữa, Cậu năm Tào không biết cô!

Không thể không nói, bước tính toán này của Tô Khiết về Cậu năm Tào rất đúng chỗ, rất đúng điểm mấu chốt.