CHƯƠNG 93

Nghĩ tới khả năng này, Hứa Dinh Dinh không nhịn được rùng mình, cho dù thế nào, cô ấy cảm tháy hiện giờ không thể để Nguyễn Hạo Thần thấy hai đứa nhỏ.

“Bé con, lên xe mau.” Trong lòng Hứa Dinh Dinh căng thẳng, vội càng giục hai đứa hỏ lên xe, thậm chí còn ôm Vũ Kỳ lên.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần xuất hiên ở đây, quả thật quá đáng ngờ, vì thế, cô ấy không thể không đề phòng.

Chỉ là, Đường Minh Hạo cũng nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, lúc đến đây thằng nhóc đã tra ra được ít tư liệu, vì thế vừa nhìn liền nhận ra Nguyễn Hạo Thần, nhận ra anh chính là người kết hôn với mẹ.

Vì thế, Đường Minh Hạo không vội lên xe, mà đứng im tại chỗ, đôi mắt dõi theo Nguyễn Hạo Thần, mang theo vẻ đánh giá, cũng mang ý thăm dò.

Nguyễn Hạo Thần xuống xe, không biết có phải cảm nhận được gì không, ánh mắt dời đi, nhìn về phía Đường Minh Hạo.

Hứa Dinh Dinh ôm Đường Vũ Kỳ lên xe xong quay người lại, thấy Đường Minh Hạo còn chưa lên xe, còn nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, mà cô ấy còn thấy ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần cũng đang nhìn về phía này.

Hứa Dinh Dinh liền sợ đến toát mồ hôi lạnh, cô ấy nhanh chóng đi tới trước mặt Đường Minh Hạo, chắn đi tầm mắt của Nguyễn Hạo Thần, may là Đường Minh Hạo còn nhỏ, có lẽ Nguyễn Hạo Thần cũng vừa nhìn về phía này, có lẽ vẫn chưa thấy Minh Hạo.

Hứa Dinh Dinh trực tiếp bế Đường Minh Hạo lên, đặt thằng nhóc vào trong xe.

Lúc Nguyễn Hạo Thần nhìn qua, cũng có thấy Đường Minh Hạo, chẳng qua còn chưa nhìn rõ, đã bị một người phụ nữ chắn mất, Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, không hề thu về tầm mắt, vẫn nhìn như thế…

“Anh ba, anh tới rồi.” Vừa đẹp Tịch xuyên đi ra, thấy Nguyễn Hạo Thần đang đợi ở ngoài, có chút ngoài ý muốn, anh ba là người rất bận rộn, căn bản anh ta cho rằng phải đợi rất lâu, không ngờ vậy mà anh ba lại tới nhanh như thế.

“Ừ.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới thu hồi tầm mắt, chỉ là trong lòng cứ cảm thấy là lạ, dường như bên kia có gì đó rất thu hút anh.

Cảm giác đó rất kì lạ, trước kia anh chưa từng có cảm giác như vậy, vì thế, Nguyễn Hạo Thần lại nhìn về phía kia lần nữa.

Chẳng qua, lúc này Đường Minh Hạo đã lên xe, đến cả Hứa Dinh Dinh cũng đã lên xe.

“Anh ba, anh nhìn gì thế?” Tịch Xuyên nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần, chỉ là không thấy gì cả, vì thế thấy hơi kì lạ.

Nguyễn Hạo Thần hơi lắc đầu, dương như muốn lắc bay loại cảm giác kì lạ trong lòng kia đi.

Hứa Dinh Dinh đang chuẩn bị lái xe, vô thức nhìn về phía sau lần nữa, thấy Tịch Xuyên đứng trước mặt Nguyễn Hạo Thần, không khỏi ngây người.

Nguyễn Hạo Thần đến đón anh ta sao?

Đúng vậy, cô vừa căng thẳng liền quên mất, anh ta là một trong lục thiếu của thành phố A, có quan hệ không tầm thường với Nguyễn Hạo Thần.

Xem ra vừa rồi mình quá căng thẳng, tự mình dọa mình, Nguyễn Hạo Thần đến sân bay đón Tịch Xuyên, không hề có chút quan hệ nào với hai đứa nhỏ.

Cô nói mà, lần này hai đứa nhỏ tới, đến Khiết Khiết cũng về sau mới biết, sao Nguyễn Hạo Thần có thể biết được chứ.

Cho dù người đàn ông năm đó là Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần muốn điều tra rõ ràng chuyện này, sợ là cũng không dễ đến thế, cũng không có khả năng điều tra ra nhanh như vậy, còn điều tra tới chỗ hai đứa nhỏ.