Đột nhiên nhớ lại một chuyện, Ngôn Lạc Quân kích động mà run rẩy mở máy vi tính ra, tìm tư liệu về Quan Thừa Diễm.

“Hơn một năm trước đầu tư thất bại, gần như phá sản, xoay sở khắp nơi cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn. . . . . .” Nhìn ngày tháng khi đó đúng là lúc anh và cô kết hôn.

Dường như anh đã hiểu tất cả, nhưng lại khiến anh không muốn tin. . . . . .

Hứa Tĩnh Hàm bán nhà ở, xe cộ của mình, lấy toàn bộ tài sản của mình giúp đỡ Quan Thừa Diễm, nhưng vẫn không đủ, cho nên cô mới quay lại tìm phú thương từng có tình một đêm với cô, rồi nói cho anh biết, cô mang thai con của anh, muốn anh chịu trách nhiệm. . . . . . Sau đó cô nói mình thiếu nợ, muốn dùng tiền của anh, thực ra là giúp đỡ người đàn ông kia trả hết nợ. Sau đó, mang theo đứa bé họ Quan chính thức trở thành phu nhân của phú thương ngu ngốc kia, cô còn nói cho anh biết, cô yêu anh, cô yêu anh!

Ngôn Lạc Quân xé tan tờ báo, lao khỏi thư phòng đi tới phòng ngủ.

Nửa đêm mới ngủ, Bạch Ngưng đột nhiên tỉnh lại, trước mặt là đôi tròng mắt đỏ tươi như máu, gương mặt xanh mét!

Theo phản xa có điều kiện cô tránh né anh, lại bị anh túm lấy tóc.

“Chơi đùa tôi rất vui, lừa gạt tôi rất vui có đúng hay không? Tôi không chỉ là một kẻ bị cắm sừng, còn là kẻ bị cắm sừng ngu ngốc nhất trên đời đúng không?” Anh lôi tóc cô, gào lên khàn cả tiếng.

“Tôi. . . . . .” Bạch Ngưng chưa kịp nói gì đã bị anh kéo tóc đập vào đầu giường. Đầu đau buốt một nửa, trước mắt cô là một màn tối đen.

“Nói, lừa gạt tôi rất vui đúng không, có đúng hay không, có đúng hay không. . . . . .” Ngôn Lạc Quân kéo cô từng phát từng phát càng lúc càng mạnh đập vào đầu giường, cho đến khi xuất hiện vết máu cũng chưa hề nương tay.

” Lạc Quân!” Hoàng Mạn Văn lập tức chạy vào, kéo anh lại.

” Lạc Quân con làm cái gì vậy, buông tay ra!”

Ngôn Lạc Quân buông tay ra, Bạch Ngưng như lá rụng chầm chậm ngã xuống giường.

. . . . . .

“Tĩnh Hàm –” trong bệnh viện, Ngôn Lạc Quân nhẹ nhàng gọi.

Bạch Ngưng chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người ở bên giường gương mặt cô trở nên trắng bệch, con ngươi trợn tròn giống như thấy quỷ. ” A –” Cô hét một tiếng lùi về phía sau, bình nước biển bên giường bị cô kéo chao đảo, kim tiêm nơi cánh tay cũng rỉ máu.

“Tĩnh Hàm, Tĩnh Hàm –” Ngôn Lạc Quân vội vàng kéo cô, cô càng hoảng loạn từ trên giường nhảy xuống, đẩy Hoàng Mạn Văn ra, giống như điên chạy ra ngoài, bình nước biển bị kéo đổ xuống đất, nước thuốc chảy đầy sàn.

“Đừng lại đây, đừng lại đây –” Bạch Ngưng hoảng sợ la lên, giãy giụa thoát khỏi ống tiêm, chạy một mạch ra hành lang.

“Tĩnh Hàm –” Ngôn Lạc Quân và Hoàng Mạn Văn lập tức đuổi theo.

Bạch Ngưng chạy đến cầu thang, vừa lúc đụng vào người đang đi lên, cô quay người lại, chạy lên tầng trên.

Ngôn Lạc Quân vội vàng chạy theo, một lát sau, mấy y tá trong bệnh viện cũng chạy tới.

Tầng của bệnh viện không cao, chỉ một lát cô đã chạy tới tầng cao nhất. Bạch Ngưng cuống cuồng không thấy lối đi nữa, như con bướm bị nhốt trong cửa sổ hoảng loạn đập khắp nơi.

“Tĩnh Hàm –” Ngôn Lạc Quân cuống quít đuổi theo, muốn lập tức xông tới kéo cô về.

Đột nhiên nhìn thấy anh, Bạch Ngưng hét lên một tiếng, gấp gáp chạy đến mé tường.

“Đừng! Nguy hiểm, Tĩnh Hàm!” Ngôn Lạc Quân lập tức kêu to chạy tới.

Bạch Ngưng sợ tới mức trắng bệch cả mặt, chỉ cần dẫm lên lan can là sẽ nhào xuống.

“Đừng!”

“Quay lại!” Hoàng Mạn Văn lập tức kéo Ngôn Lạc Quân nói: “Không được đi, quay lại ngay, con sẽ hại cô ấy nhảy xuống đó!”

Lúc này, mấy vị bác sĩ và y tá cũng chạy tới, vội vàng nói: “Tiên sinh không được qua đó, bệnh nhân đang hoảng sợ quá độ, không thể để sơ xuất được.”

Bạch Ngưng nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Quân, giống như đang giằng co với kẻ thù, đôi tay vịn thật chặt lan can, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.

Bác sĩ nhìn vẻ mặt của cô, giơ tay ý bảo Ngôn Lạc Quân lùi về phía sau.

Ngôn Lạc Quân nhìn bộ dạng của cô lúc này, hoàn toàn mất hết suy nghĩ, chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ nhảy xuống, chỉ sợ cô bất cẩn buông lỏng tay cũng có thể ngã xuống.

“Lạc Quân, quay lại, mau!” Hoàng Mạn Văn lao thẳng đến phía sau anh.

“Tiểu thư, đừng sợ, cô nhìn xem, chúng tôi đều là bác sĩ, là người tốt, sẽ không tổn thương cô. . . . . .”

Bác sĩ nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng ánh mắt Bạch Ngưng vẫn hoảng sợ nhìn về phía Ngôn Lạc Quân.

Y tá vội chạy đến trước mặt Ngôn Lạc Quân, nói: “Tiên sinh, bệnh nhân hình như rất sợ ngài, ngài ra khỏi tầm mắt của cô ấy một lát được không?”

“Tĩnh Hàm. . . . . .” Ngôn Lạc Quân không còn cách nào để bình tĩnh, không thể suy nghĩ, chỉ nhìn thân thể mỏng manh của “Hứa Tĩnh hàm” thật lâu, hận không thể lập tức xông tới kéo cô về.

“Lạc Quân, chúng ta đi xuống, chúng ta đi xuống được không?” Hoàng Mạn Văn kéo con trai đi tới cửa cầu thang, nhưng anh lại vẫn nhìn về phía Bạch Ngưng, không chịu dời bước.

“Lạc Quân, yên tâm, bác sĩ sẽ khuyên cô ấy trở về, chúng ta ở đây cũng không giúp được gì, đi xuống trước đi.” Hoàng Mạn Văn vừa khuyên, vừa dùng sức kéo con trai xuống tầng.

Ngôn Lạc Quân chán nản ngồi trên giường bệnh, day day trán đau khổ khóc thành tiếng: “Tại sao lại như vậy, Tĩnh Hàm tại sao lại trở nên như vậy. . . . . .”

Nhìn dáng vẻ đau khổ của con trai, Hoàng Mạn Văn không đành lòng nói gì, chỉ ôm con trai vào trong ngực, cùng anh rơi lệ.

Hai mươi phút sau, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng động, Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên thấy y tá đỡ “Hứa Tĩnh Hàm” đi về phía phòng bệnh.

“Tĩnh Hàm!” Ngôn Lạc Quân lập tức đứng lên, kích động hô.

“A –” vừa thấy anh, Bạch Ngưng lập tức điên lên thoát khỏi y tá đang không đề phòng, liều mạng chạy ra ngoài.

“Tĩnh Hàm!”

Bạch Ngưng một lần nữa cùng y tá rượt đuổi như điên, chạy đến vườn hoa nhỏ sau bệnh viện.

“Tiểu thư, quay lại –” y tá ở phía sau đuổi theo, Bạch Ngưng chạy rất nhanh, suýt chút nữa đụng ngã xe lăn của một bà cụ.

“Cứu mạng, cứu mạng! Đừng qua đây, Đừng qua đây. . . . . .” Bạch Ngưng kêu to, liều mạng chạy về phía trước, không biết do mơ màng hay không thấy rõ, cô bỗng nhảy vào hồ nước trước mặt.

“Tĩnh Hàm –” Ngôn Lạc Quân đứng ở trên tầng không dám đi xuống đau đớn kêu lên một tiếng.

Trong phòng nghỉ của bệnh viện, Ngôn Lạc Quân ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay ôm đầu, không ngừng run rẩy.

Hoàng Mạn Văn kéo vai con mình, nhẹ nhàng tựa vào vai con.

Ngôn Lạc Quân nghẹn ngào đến run rẩy, nhớ đến lúc bác sĩ vớt cô từ trong nước lên. Lúc đó, nhìn cô nhỏ bé, mong manh, khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ, hô hấp yếu ớt gần như không có.

Anh không muốn, không hề muốn cô xảy ra chuyện, không muốn cô rời khỏi anh. . . . . . Thật là đáng sợ, cảm giác giống như cái đêm mưa thê lương lạnh lẽo đó, từng nhát dao bổ về phía anh trai anh, máu màu đỏ thẫm cứ thế trào ra, chảy xuống mặt đường nhựa, nhuộm đỏ nước mưa trên đất.

Anh đã rất tôn sùng anh trai mình, không muốn xa rời anh trai anh, đêm hôm đó, tim anh như bị cắt từng khúc.

Hôm nay, cái cảm giác tê liệt đó lần nữa ập tới, một lần nữa khiến anh rơi vào địa ngục của sự sợ hãi, vực sâu đau khổ.

Tĩnh Hàm. . . . . . Tại sao, tại sao bọn họ lại trở nên như vậy. . . . .