“Tôi thích xem Đại minh tinh” là một chương trình chủ bài của thành phố điện ảnh Z, đổi mới mỗi kỳ vào tối thứ sáu hàng tuần, mỗi kỳ một chủ đề, mỗi lần mời sáu ngôi sao.

Chủ đề lần này là ‘Tuổi trẻ vô địch’, cho nên các ngôi sao được mời đều là thần tượng nổi tiếng, hiện đang hoạt động trên màn ảnh.

Bởi vì là lần đầu tiên lên chương trình của đài truyền hình, công ty đặc biệt sắp xếp một chiếc Lincoln, còn có Lục Mạnh Nhiên đi cùng. Chờ ba người vào phòng hoá trang, anh ta mới đi theo đạo diễn trao đổi những vấn đề sẽ hỏi trong chương trình lát nữa.

“Lần này ba đại thiên vương Quý Ca, Nguyên Tấn Thần, Lâm Dật toàn bộ có mặt.” Ngừơi thợ trang điểm cho Tưởng Tịch thình lình thốt ra một câu.

Nghe ra trong giọng nói của cô ta có ghen tị, Tưởng Tịch cười cười, mắt giả vờ ánh lên kinh ngạc: “Thật vậy sao?”

“Đó là đương nhiên.” Người thợ trang điểm cao ngạo trong lòng, cảm thấy trang điểm cho một người mới nhỏ nhoi làm hạ thấp giá trị của cô ta ở trong giới, khinh thường kéo nhẹ khoé miệng, xa cách.

Tưởng Tịch ngượng ngùng cười vài tiếng, không nói.

Trong giới giải trí mỗi ngày đều có ngôi sao nổi lên, ngược lại cũng có ngôi sao rơi xuống. Hiển nhiên người ở sau lưng đang loay hoay với tóc của cô không hiểu quy luật này.

Trang điểm xong, thay quần áo, ba người được nhân viên công tác dẫn đến hậu trường.

Những sao khác cũng đã tới rồi, Lục Mạnh Nhiên ở cửa vừa thấy bọn họ đi vào, hạ giọng an bài vài câu, liền dẫn bọn họ đi làm quen với mấy thiên vương một chút.

Quý Ca là người lớn tuổi nhất trong ba thiên vương, hai mươi lăm tuổi, tính tình rất khiêm tốn, nhưng có nhiều fan nhất.

Lâm Dật hai mươi bốn tuổi, vẻ ngoài hơi kém hơn Nguyên Tấn Thần, nhưng như ánh mặt trời, may mắn được các nữ sinh yêu thích.

Lục Mạnh Nhiên dẫn ba người đến giới thiệu, ngoại trừ Nguyên Tấn Thần đã quen biết từ trước, hai người kia cũng coi như là hoà nhã lịch sự.

Bởi vì ba người debut cùng lúc, nhóm tổ chức chương trình đã bỏ qua quy tắc dựa vào số lượng fan ở trên mạng mà sắp xếp trình tự đi vào. Sau khi Quý Ca lên sân khấu, trực tiếp để cho ba người cùng nhau vào.

Đầu tiên là MC dẫn chương trình giới thiệu tất cả các ngôi sao.

Năm trước, ba thiên vương cùng có phim truyền hình và phim điện ảnh được công chiếu, kiếm được bộn tiền. Khi MC dẫn chương trình tự động dành ra 3/4 thời gian để nói những lời ca tụng đã được khán giả nghe nát bét trên các tiết mục giải trí nhưng vẫn thích nghe, còn lại 1/4 thời gian thì ngắn gọn giới thiệu ba người Tưởng Tịch, cuối cùng bày tỏ mong ước tương lai tốt đẹp đối với bọn họ.

Tưởng Tịch để ý khi người nữ MC xinh đẹp trẻ tuổi nhắc tới Tề Minh Lật thì nói nhiều thêm mấy câu, mà khi đến cô và Nghiêm Nham thì chỉ lướt qua vài nét ít ỏi.

Cô thật cảm thấy không thú vị, khoé miệng giật nhẹ.

Cái gọi là chương trình giải trí, đơn giản là chế tạo và củng cố hình tượng của ngôi sao trên sân khấu. Đương nhiên, ngôi sao có chỗ dựa, có danh tiếng mới có tư cách được đến. Giống như cô, hôm nay ngồi ở chỗ này đơn giản chỉ là làm nền cho những người khác, muốn nói là lá cây cũng không quá đáng.

Phần ba của chương trình là phần giao lưu giữa các ngôi sao.

Ba người mới Tưởng Tịch, Tề Minh Lật, Nghiêm Nham chia nhau lấy ra tờ giấy trong cái hộp ở giữa sân khấu, dựa vào tên trên tờ giấy rồi chọn một trong ba vị thiên vương ở trước mặt làm một đội, sau đó trò chơi bắt đầu.

Tề Minh Lật là người thứ nhất lấy, Tưởng Tịch thứ nhì, Nghiêm Nham thứ ba.

Ba người đồng thời tiến hành, do người MC đọc kết quả.

“Wow, Tưởng Tịch không tệ nha!” Người MC nháy mắt với khán giả, nghiêng đầu hỏi: “Các bạn đoán xem là Nguyên thiên vương hay là Quý thiên vương đây? Lâm thiên vương là Minh Lật rút, các bạn đừng đoán anh ta nha!”

“Nguyên thiên vương.”

“Quý thiên vương.”

Các fan ở phía dưới cười ồn ào.

Người nữ MC vẫy vẫy tay, một bộ dáng thần bí. “Nguyên thiên vương và Quý thiên vương đều vô cùng không tồi, có điều là, dường như, Tưởng Tịch thích…”

“Nguyên thiên vương.” Không biết là ai ở dưới sân khấu hô lên.

“Đúng.” Người nữ MC đẩy Tưởng Tịch đến bên cạnh Nguyên Tấn Thần. “Nói Nguyên thiên vương cùng Tưởng Tịch diễn vai anh em trong ‘Công tử Khuynh’, có phải rất có duyên phận hay không?”

Một “fan” được sắp xếp ở dưới sân khấu trước đó phát ra tiếng cười thiện chí.

Ánh mắt của Nguyên Tấn Thần trở nên dịu dàng, đáy lòng Tưởng Tịch lại cười khẩy.

Hắn ta cho rằng chỉ cần chọn dùng chiêu dịu dàng là có thể khiến cho cô quyết một lòng đi theo hắn ta sao? Thật sự là chuyện cười.

Phân tổ xong rồi, sau khi nghỉ ngơi năm phút, chương trình nhanh chóng bắt đầu.

Tưởng Tịch trả lời xong một đề tài, quay đầu lơ đãng nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh Lục Mạnh Thiên.

Cô sửng sốt, trực tiếp bỏ lỡ câu hỏi của người MC.

“Tưởng Tịch, cô nói là A hay là B?” Người MC lộ vẻ hăm hở hỏi.

“Hả!”

Wow, khán phòng trở nên ồn ào, có chùm ánh đèn lia tới trên người Tần Thành. “Tưởng Tịch, thì ra cô thích đàn ông như tổng giám đốc Tần hơn?”

Tưởng Tịch cười gượng, ngay cả đề tài cô cũng không nghe thấy, không thể nói là trả lời sai hay đúng.

Ở dưới sân khấu, ánh mắt Nguyên Tấn Thần khó hiểu, mới vừa quay đầu lại thì không thấy Tề Minh Lật đâu, Tưởng Tịch ngửi được mùi nước hoa thơm ngát trong không khí, biết cô ấy đã được Tề Dịch đem đi rồi.

Tần Thành dựa vào cửa, đầy thích thú nhìn người phụ nữ đang suy tư ở bên trong, anh tính toán mở miệng như thế nào.

Anh đã suy nghĩ hơn nửa tháng, hôm nay rốt cuộc xác định được ý nghĩ ở trong lòng, cũng không thể để cho người phụ nữ này làm hỏng được.

“Tổng giám đốc Tần, anh muốn mời tôi ăn cơm không?”

Tưởng Tịch đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của Tần Thành, mặt không đổi sắc đưa ra yêu cầu.

“Rất vinh hạnh.” Tần Thành lùi lại, hành động sẵn sàng phục vụ quý cô.

Đêm nay Tần Thành không lái Land Rover, không lái Lamborghini, chỉ lái một chiếc BMW 7 series.

Mở cửa chỗ bên cạnh người lái, Tưởng Tịch liếc mắt nhìn thấy một bó lớn hoa hồng đỏ rực, ở giữa hoa hồng là một hộp nữ trang Cartier.

Cô sửng sốt vài giây, ngồi vào với vẻ mặt như thường.

Tần Thành gật đầu tán thưởng, quay lại khoát khoát tay với chiếc xe cách đó không xa

“Tổng giám đốc Tần, tôi có thể hỏi đây là ý gì không?” Đến lúc đèn đỏ, Tưởng Tịch mở hộp trang sức ra, cười như không cười nhìn Tần Thành.

“Cô nói đi?” Tần Thành quẹo tay lái, đậu xe lại ở một chỗ yên lặng, nghiền ngẫm nhìn Tưởng Tịch.

“Thật xin lỗi, tôi ngu dốt không đoán ra được.” Tưởng Tịch đóng hộp trang sức lại, tiếp tục giả ngu. “Suy nghĩ của tổng giám đốc Tần không phải người bình thường như tôi đoán được.”

“Thật sao?” Tần Thành lấy hộp trang sức qua, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương Cartier mà anh ta đã mua ở tiệm trang sức tối nay. Anh mở nó ra, đưa đến trước mặt Tưởng Tịch, nói: “Em gả cho tôi, tôi làm người chống lưng cho em, thế nào?”

Tưởng Tịch chớp mắt mấy cái: “Được.”

Cô trả lời rất dứt khoát. Lo gần lo xa, Tần Thành ổn định lại nhịp tim thình lình đập loạn, nghiêng người chống lên tay lái, nói: “Nhưng mà có điều kiện.”

“Xin mời nói.”

“Trong thời gian cuộc hôn nhân còn hiệu lực, em phải làm được một người vợ có trách nhiệm.”

“Chỉ như vậy?” Tương Tịch không xác định hỏi. Cô nghĩ rằng gả cho đại BOSS ít nhất phải có trên trăm điều lệ.

“Chỉ như vậy.”

“A, xong!”

Tần Thành: “…”

Chữ “A” này là có ý gì? Anh suy nghĩ cả nửa tháng mới quyết định cưới cô, cô có thể biểu hiện bất thường một chút hay không?

“Nhưng tôi cũng có điều kiện.”

Tưởng Tịch chìa tay trái ra: “Anh không thể bộc lộ thân phận của tôi ra ánh sáng, hơn nữa anh phải cam đoan tôi được an toàn ở trong giới giải trí.”

Sao mà nghe cô ta, anh cảm thấy rằng mình giống như vô dụng. Thâm tâm Tần Thành bất lực, rốt cuộc là anh thấy gì ở người phụ nữ này chứ?

“Anh không chịu?” Tưởng Tịch cười tủm tỉm hỏi.

“Sao lại không?” Tần Thành nghiến răng nghiến lợi cười, tay lại bốc nhẫn kim cương lên tròng vào ngón áp út của Tưởng Tịch. “Tần phu nhân tương lai.”