Chương 113: Một thân một mình

Mười phút trước, Bạch Hoài An đi theo phía sau nhân viên, nhìn thấy anh ta đưa cô đi càng lúc càng xa, thậm chí còn không nghe rõ nhạc nền trên sân khấu nữa, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Chúng ta đã đi rất xa rồi, tại sao còn chưa tới hội trường?”

Bạch Hoài An trực tiếp đem nghi vấn trong lòng nói ra, không ngừng quan sát phản ứng của người nhân viên, liền thấy lưng anh ta cứng đờ, hai tay nắm chặt lại.

“Sắp tới rồi, ở phía trước rồi”

Người nhân viên quay đầu lại mỉm cười với cô.

Bạch Hoài An cảm thấy rùng mình, nhất định có vấn đề, vừa mới nghe sẽ gặp Hoắc Tùng Quân, cô cũng không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Tùng Quân căn bản không biết số thứ tự của cô là 40, không thể sau lưng cho người gọi cô ra ngoài.

Lỡ đúng lúc cô đang thi đấu, thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, Bạch Hoài An bỗng cảnh giác, lặng lẽ sờ túi áo của mình, động tác có phần cứng ngắc.

Hỏng rồi, lúc đi ra ngoài, cô quên mang theo điện thoại di động. Nên bây giờ cô đang trong tình cảnh một thân một mình.

Bạch Hoài An ý thức được tên nhân viên phía trước tuyệt đối không có ý tốt. Nhưng nếu bây giờ cô chạy trốn, có thể sẽ khiến anh ta ra tay với cô.

Trên trán Bạch Hoài An lấm tấm mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người trước mặt.

“Chúng ta tới rồi”

Tên nhân viên đột nhiên dừng bước, Bạch Hoài An phát hiện mình bị đưa đến một nơi cũ nát, tối tăm.

Cô rất quen thuộc với hội trường này, nhưng lại không biết rằng còn có một chỗ như vậy.

“Anh Hoắc mà anh nói đang ở đâu?”

Bạch Hoài An nói xong, ánh mắt liền đảo xung quanh tìm kiếm, muốn tiện tay tìm một vật gì đó.

Nhân viên kia nghe xong lời này của cô, liền cười lạnh một tiếng, vẻ mặt rất kỳ quái: “Cô thật là ngốc, anh Hoắc gì chứ, đều tới chỗ này rồi, cô còn cảm thấy anh Hoắc kia sẽ cho cô sự bất ngờ sao?”

Đàn bà đúng là đàn bà, gặp được tình yêu, liền không còn tâm trí.

Nhân viên kia trong lòng chế giễu, quả nhiên thấy vẻ mặt hoảng sợ của Bạch Hoài An: “Anh vì sao lại lừa tôi đến nơi này, anh muốn làm gì? Là ai phái anh tới?”.

Người này cười lạnh một tiếng: “Ai phải tôi tới đây, cô không cần phải biết. Cô chỉ cần biết là sự tồn tại của cô uy hiếp đến người khác. Cô sau đó chỉ cần ngoan ngoãn ở trong này, chờ cho cuộc thi kết thúc, tôi sẽ thả cô về” .

Trong lòng của Bạch Hoài An trùng xuống, còn ai có thể mâu thuẫn với cô ngoài An Bích Hà chứ. Cô ta để bản thân bị thua, thế nhưng lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Để người khác gài bẫy, không cho cô tham gia thi đấu, thực sự rất ác độc.

Bạch Hoài An giả vờ bối rồi, sắc mặt tái nhợt đôi mắt đỏ hoe: “Không được, anh thả tôi đi đi, tôi phải tham gia thi đấu. Cuộc thi này tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi.”

Người kia biểu cảm thâm trầm, giọng nói mất kiên nhẫn: “Cô xem ra không muốn ở trong này, xem ra tôi chỉ có thể sử dụng một số biện pháp đặc biệt thôi.”

Anh ta nói xong liền rút ra một sợi dây thừng, đi về phía Bạch Hoài An, thấy cô vẫn đang bất động tại chỗ, còn tưởng cô bị dọa đến ngây người.

Mới vừa tiến sát đến chỗ Bạch Hoài An, lúc chuẩn bị trói cô lại, Bạch Hoài An bỗng nhiên di chuyển.

Cô chạy sang bên trái hai bước, nhặt lấy cây gậy dựng ở góc tường, đánh vào vai anh ta. Người nọ không kịp phản ứng, liền ngã lăn ra đất.

Bạch Hoài An nắm chặt cây gậy trong tay, không dám thở mạnh, cảnh giác cao độ.

Cũng may, ở nơi này lại có cái gậy, nếu không cô đã bị nhốt ở đây rồi, không thể tham gia cuộc thi, điều đó mới thật tệ hại.

Bạch Hoài An thấy anh ta chưa tỉnh lại, lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi, đang chuẩn bị xoay người chạy về hội trường. Đột nhiên nghe thấy tiếng gió từ phía sau, vô thức nghiêng đầu, nhưng vì không có phòng bị, cũng bị đánh một nhát đến mức ngất xỉu.

Sau khi người kia thấy cô ngã ra đất, liền ném dụng cụ trong tay đi, đi về phía người nhân viên kia, gọi anh ta tỉnh lại.

Sức lực của Bạch Hoài An khá yếu, người nọ cũng không quá chóng mặt, sau khi bị vỗ vỗ vài cái vào má, liền từ từ tỉnh lại.

“Nguy rồi, Bạch Hoài An.”

Người nọ nhnah chóng đứng lên, nhìn thấy Bạch Hoài An đang nằm trên mặt đấy, trong lòng mới thả lỏng.

“Ngu xuẩn, nếu tôi không lo lắng đi tới đây xem thế nào, thì Bạch Hoài An này đã bỏ chạy rồi, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại”.

Người đến sau lên tiếng khiển trách.

Tên nhân viên giả kia vội vàng xin lỗi: “Là sơ suất của tôi, tôi không ngờ Bạch Hoài An này lại dám ra tay như vậy, may mà anh đến kịp, bằng không để cô chủ biết, chúng ta cũng xong đời”

“Đừng nói nữa, đem Bạch Hoài An này nhốt lại, cô ta không thể ra ngoài trước khi cuộc thi kết thúc”

Hai người hợp sức, đem Bạch Hoài An nhốt lại trong căn phòng bỏ hoang gần đó.

Nơi này rất bí mật, bởi vì đã bị bỏ hoang nhiều năm, căn bản không có người nào tới đây, hơn nữa ở đây cũng không có camera theo dõi.

Hai người cũng đã soát người cô, phát hiện Bạch Hoài An không có công cụ liên lạc, ngoại trừ bọn họ, sẽ không có ai phát hiện cô ta bị nhốt ở đây.

Sau khi xong việc, hai người nhìn Bạch Hoài An còn đang bất tỉnh, lạnh lùng đem cửa phòng khóa lại.

Bên này, Hoắc Tùng Quân gần như đã lục tung cả sân, có người nhìn thấy Bạch Hoài An đi theo một nhân viên, nhưng không ai rõ là đi về hướng nào.

Hậu trường cũng rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều bận việc riêng của mình, chuẩn bị cho cuộc thi, ở trước sân khấu ồn ào, náo nhiệt như vậy, sao có thể để ý nhiều tới nơi này.

Hơn nữa bây giờ đang trong cuộc thi, cũng không thể điều tra quá phô trương.

Hoắc Tùng Quân đứng ở hậu trường, sắc mặt tái nhợt, lúc này An Bích Hà còn cố tình tiếp cận. Cô ta đã nhận được tin tức từ tay sai, biết rằng Bạch Hoài An đã bị nhốt lại, trong lòng đang rất đắc ý.

An Bích Hà đã rất lâu không gặp Hoắc Tùng Quân, vừa nhìn thấy anh, tình yêu trong lòng bao năm qua lại trỗi dậy. Vẻ mặt phấn khích, cô ta sửa sang lại đầu tóc, xoay người, bộ dạng xinh đẹp bước tới.

“Tùng Quân, khéo quá, không ngờ ở trong này còn gặp được anh”.

Cô ta tươi cười, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Hoắc Tùng Quân. Khuôn mặt này đúng thật là nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy chán, trong hậu trường nhiều người như vậy, cũng không thiếu người đẹp trai, xinh gái.

Nhưng anh lại là người khiến người ta chú ý đầu tiên.

Khí thể trên người anh rất hấp dẫn người khác, đứng ở đó, giống như dưới ánh trăng, vẻ cao ngạo lạnh lùng, lãnh đạm, bất phàm.

Hoắc Tùng Quân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô một cái, chau mày.

Việc Bạch Hoài An mất tích thật quá trùng hợp.

Ở đây người duy nhất từng có mâu thuẫn với cô chỉ có An Bích Hà.

Ở vòng đấu thứ nhất, Bạch Hoài An thể hiện thực lực của cô, An Bích Hà đối với cô ắt có sự kiêng dè. Vì phòng ngừa vòng thứ hai, Bạch Hoài An lại tăng thứ hạng, liền khiến cô mất tích, không thể tham gia cuộc thi.

Cách hành sự này rất phù hợp với phong cách của An Bích Hà.

Trong mắt anh có chút lạnh lẽo, nhưng căn bản An Bích Hà không hề để ý, đang thao thao bất tuyệt nói về màn trình diễn của Ngô Giai Như và Ngô Vân.

“An thị chúng tôi lần này nhất định sẽ giành ngôi vị quán quân, đến lúc đó sẽ tổ chức tiệc ăn mừng. Tùng Quân, tuy chúng ta đã từ hôn, nhưng dù sao cũng quen biết nhiều năm, đến lúc đó, anh nhất định phải đến đấy. Em rất mong…”

Hoắc Tùng Quân sốt ruột ngắt lời cô: “Cô An, nếu tôi nhớ không nhầm, bởi vì nhà họ An các người bội ước, nên tôi đã đoạn tuyệt không hợp tác nữa. Nhà họ Hoắc cùng nhà họ An đã không còn tình cảm gì”.

Biểu cảm của An Bích Hà trầm xuống, một lần nữa lại bị Hoắc Tùng Quân làm cho không còn mặt mũi.

Cô ta bất đắc dĩ nắm chặt tay, cười gượng gạo: “Tùng Quân, chuyện trước kia em phải giải thích một chút. Đầu tiên, Lâm Kỳ đúng là bị em phải đi, nhưng lần thứ hai là do hắn tự chủ động. Vì trước đó bị Bạch Hoài An làm cho bị thương, nên ghi hận trong lòng. Em cũng không nghĩ là anh ta sẽ làm ra loại chuyện này.”

“Được rồi, những lời thừa thãi tôi không muốn nghe”

Hoắc Tùng Quân lạnh lùng trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Tôi chỉ muốn biết, bây giờ cô đang nhốt Bạch Hoài An ở đâu?

Lời này vừa thốt lên, ngón tay của An Bích Hà lập tức run lên.

“Anh, anh nói luyên thuyên gì đó. Cô ta không phải ở trong xưởng của mình sao. Em mới vừa nhìn thấy cô ấy”

An Bích Hà tỏ vẻ nghi ngờ, chau mày nhìn Hoắc Tùng Quân. Hoắc Tùng Quân hừ lạnh một tiếng: “Cô có thể đừng giả vờ nữa được không? Cái tên đóng giả nhân viên rồi lừa Hoài An đi ra ngoài, là do cô phái đến. Ở đây ngoại trừ cô ra, không ai đối với cô ấy có oán hận như vậy, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, cô không sợ sẽ bị người khác tố giác sao? Trước sân khấu đều là truyền thông, cô không sợ thanh danh của An thì sẽ bị hủy hoại sao?”