(36)
Nếu như trước đây Tiêu Dực luôn cảm thấy những lời nói lấy lòng của Tần Lam vô cùng giả tạo thì bây giờ anh lại nhận ra ánh mắt của cô rất chân thành khi nói ra câu đau lòng vì anh.

Bỗng nhiên một ngày cô đột nhiên thay đổi như trở thành một người khác, người cẩn thận như anh làm sao có thể không nghi ngờ được chứ.

Nhưng anh vẫn luôn dung túng cho cô, không vạch trần những lời nói dối đó.

Bởi vì anh rất muốn xem xem cô lại định giở trò gì.
Vào giờ phút này đây, anh đã thực sự tin rằng cô thay đổi rồi, không còn là loại phụ nữ trơ trẽn luôn dính vào những tin đồn tình ái với nhiều đàn ông trước đây nữa.

Trong lòng anh dâng lên hàng hoạt cảm xúc khó tả, không kiềm được lòng mình, anh lập tức áp môi mình xuống môi cô.
Một nụ hôn đột ngột ập đến, nhưng lần này không còn khiến cho Tần Lam rơi vào bị động nữa.

Cô lập tức nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của anh, hai tay vòng qua cổ anh.


Sự chủ động của cô khiến cho anh vô cùng kích động, anh ôm lấy eo nhỏ của cô, nâng lên, cùng cô tiến về phía bồn tắm gỗ.
Cảm nhận được nước ấm thấm qua da thịt, Tần Lam mới khẽ mở mắt ra, vô tình khiến cho hai môi tách khỏi nhau.

Tiêu Dực không hề tỏ ra giận dữ, chỉ nhìn cô rồi cười:
- Tắm chung nhé?
Tần Lam ngượng ngùng nhìn anh, vài giây sau mới quyết định gật đầu.

Nhưng cô vẫn không quên quan sát vết thương của anh, cố gắng tránh nước nhất có thể.

Tiêu Dực thấy cô thận trọng với vết thương như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp.

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh được quan tâm thật lòng từ người khác.

Trước đây tuy anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng chung quy thì bọn họ chỉ yêu tiền và thân phận của anh mà thôi, chưa từng có ai thật lòng với anh cả.
Ngay cả cha anh cũng vô cùng lạnh nhạt với anh, trong mắt cha chỉ có những người phụ nữ kia.

Chính vì cha anh như vậy nên anh mới trở nên như ngày hôm nay đây, đều là di truyền từ ông ta cả.
Tiêu Dực khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Lam, không chút do dự đưa lên đặt vào nơi lồng ngực trái của mình, mặc kệ chút vết thương nhỏ nhặt kia:
- Em biết không, ngoài kia có rất nhiều người muốn giết tôi.

Thậm chí ngay vào giờ phút này, tính mạng của tôi đều nằm trong tay em cả, em muốn ra tay cũng không phải chuyện khó gì...
Lời nói của Tiêu Dực chưa kịp nói hết thì Tần Lam lập tức giơ một bên tay còn lại lên, bịt miệng anh lại:
- Bậy bạ, em ra tay với anh làm gì chứ?
Sợ rằng Tiêu Dực vẫn còn nghi ngờ mình, Tần Lam lại giải thích thêm:
- Em biết em trước đây không được tốt, danh tiếng cũng không tốt.

Nhưng em thực sự đã suy nghĩ kĩ và quyết định thay đổi bản thân rồi, hoàn toàn không có mục đích riêng gì cả, thật đấy! Em gây bất lợi cho anh thì em cũng chẳng được lợi gì mà, vậy thà hơn em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, như vậy không tốt hơn hay sao?

Tiêu Dực đương nhiên đã suy nghĩ thông suốt rồi, cho nên anh cảm thấy cô không cần thiết phải giải thích, bởi vì anh tin cô.

Miễn là lời cô nói, anh đều tin.

Những lời ban nãy của anh chỉ là vì anh nhất thời không biết nên bộc lộ cảm xúc của mình thế nào mà thôi, không ngờ lại vô tình khiến cho cô hiểu lầm.
Bàn tay nhỏ mềm mại vẫn đang chặn trên miệng, anh thuận thế nắm lấy nó, dịu dàng hôn nhẹ:
- Tôi biết rồi, tôi tin em!
...
Cũng may là Tiêu Dực đang bị thương, cho nên lúc tắm cũng không có giở trò gì cả.

Giúp anh mặc lại quần áo xong, anh mới nghiêm túc nói với cô:
- Tạm thời cứ giữ bí mật chuyện tôi đã tỉnh lại, em mấy ngày này cũng phải ở bên cạnh tôi.

Lạc La Bằng không ra tay được với tôi thì chắc chắn sẽ nhắm vào em, hiểu không?
Tần Lam nghĩ tới chuyện lần trước Lạc Hy định giở trò với minh, cô âm thầm hít một hơi lạnh lẽo, gật đầu.

Cô không muốn nói với anh chuyện này, bởi vì dù sao cô cũng chưa có chuyện gì xảy ra cả, cho nên chuyện đó là không cần thiết.
- Anh không nói thì mấy ngày nay em cũng sẽ xin nghỉ, cả ngày chỉ dính lấy anh thôi.
Tần Lam đùa lại một câu, thành công chọc cho Tiêu Dực bật cười.


Sau đó anh đột ngột dồn cô lại vào chân tường, chống hai tay bao vây cô chỉ trong phạm vi thuộc về mình:
- Sao nào, mê tôi đến vậy rồi ư?
Đúng là, anh chỉ nghiêm túc được một vài phút rồi lại bắt đầu tỏ ra không đứng đắn.

Thật không biết phải nói sao với anh luôn, rõ ràng là cô lo lắng cho anh, vậy mà lại bị anh nói lái thành ra như vậy.
Tần Lam trong lòng thầm mắng chửi Tiêu Dực vài câu, nhưng ngoài mặt vẫn nặn ra một nụ cười.

Phải thật bình tĩnh, anh bây giờ đang là người "bệnh":
- Hmmm, anh nghĩ sao thì là như vậy đi.
Nói rồi Tần Lam lại định kiếm cớ đẩy Tiêu Dực ra, nhưng anh nào dễ dàng thả cô đi chứ? Anh lại càng ôm chặt lấy cô hơn, gục đầu vào vai cô:
- Được rồi, đã vậy thì đứng yên đây cho tôi ôm một chút.

Mà em lại gầy đi sao, người gì mà nhỏ vậy?
- ...!- Tần Lam không biết nên nói gì hơn, cô vậy mà anh còn chê nhỏ sao?.