(41)
Được sự đồng ý của Tiêu Dực, Tần Lam nhanh chóng rời khỏi phủ thống soái, tới điểm hẹn ghi trên giấy.

Cô cũng không quên quan sát một lượt xem có ai đi theo mình không, sau khi xác định là đã an toàn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô cứ có cảm giác, Tiêu Dực của ngày hôm nay cứ là lạ.

Mà lạ chỗ nào thì chính cô cũng không rõ nữa.

Dù sao thì ân oán giữa cô và Lạc Hy cũng phải giải quyết, nên nhanh chóng giải quyết sớm để còn trở về.

Anh là người đa nghi, cô mà ở ngoài lâu thì sẽ thành chuyện lớn luôn.
Tần Lam đi được một đoạn đường, cách khá xa phủ thống soái rồi, lúc này trước mặt cô xuất hiện một chiếc ô tô thời dân quốc.

Người trong xe bước xuống, nhắm vào cô mà nói:
- Cô chính là vợ lẽ của thống soái, Vân Tranh Lam?
Tần Lam nhìn tên đàn ông vừa cất tiếng đã lập tức nhận ra người này là người của phủ Lạc gia.

Cũng ghê gớm đấy, cô đường đường là người của phủ thống soái mà hắn ta dám gọi thẳng nên cô như vậy, thật không coi ai ra gì.


Tần Lam bình tĩnh nở nụ cười, không nóng không lạnh đáp:
- Là tôi!
- Lạc tiểu thư có lệnh, mời cô đi theo tôi.
Nói rồi, không cần xem xem Tần Lam có đồng ý hay không, tên này ngạo mạn mở cửa xe ra, thực chất chính là ép người.
Tần Lam cũng không tỏ ra tức giận, cô chỉ khẽ nhếch môi, không chút do dự mà bước vào.

Được rồi, cô cũng muốn biết Lạc Hy đang giở trò gì, tưởng bà đây sợ chắc? Cô vẫn chưa ra tay, nên cô ta nghĩ cô dễ bắt nạt đúng không?
Ngay từ ban đầu khi xuyên không, Tần Lam chỉ muốn yên ổn sống, chờ tới cơ hội để có thể trở về.

Cô e dè là sợ bản thân sẽ làm thay đổi tình tiết truyện, dẫn tới kết cục cũng thay đổi theo.

Tới lúc đó, chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng phức tạp rối rắm hơn, thậm chí con đường quay về cũng không còn.
Nhưng vào giờ phút này, Tần Lam ý thức được rằng, những người ở đây đều rất nguy hiểm.

Nếu cô không dùng thủ đoạn, có thể sẽ không còn mạng để chờ tới thời cơ trở về.

Cho nên, thay vì trốn tránh, cô sẽ đối mặt và chiến đấu tới cùng.

Lạc Hy là nữ chính thì sao chứ? Nếu cô ta quá mức quá đáng, vậy thì cô sẽ biến cuốn tiểu thuyết này thành cuốn tiểu thuyết có kết buồn luôn.

Cùng lắm là cầm súng, bắn chết cô ta.

Lúc đó cô cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi, mang tiếng là nữ phụ độc ác cũng được, nhưng kéo theo được nữ chính xuống bùn cùng mình thì mới vui chứ.
Tất cả là do Lạc Hy tự muốn tìm tới cô, vậy thì tới lúc đó đừng có trách.
Ngồi trong xe, Tần Lam bình tĩnh tới lạ, hoàn toàn khác so với dự tính của đám thuộc hạ Lạc Hy.

Bọn họ cứ nghĩ cô chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có bản lĩnh gì, chẳng qua ăn may được thống soái sủng ái mà thôi.

Những lời đồn về quá khứ của cô ai ai cũng biết rồi, khiến cho bọn họ ghê tởm muốn chết.
Vậy mà bây giờ, từ trên người Tần Lam lại toát ra một loại khí chất khiến cho người khác bức người, từ thần thái cũng có thể nhận ra rằng, cô không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Người thuộc hạ cũng không dám tiếp tục quan sát nữa, hắn tập trung lái xe thật nhanh tới chỗ hẹn.
Không bao lâu sau, xe đã dừng lại.

Người thuộc hạ nhanh chóng muốn xuống xe trước thì lại bị Tần Lam lạnh giọng gọi lại:

- Mở cửa xe ra cho tôi!
Người thuộc hạ sững sờ, thật không dám nghĩ tới việc Tần Lam lại dám ra lệnh cho người của Lạc gia.

Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của cô khiến cho hắn hơi sợ, chỉ còn cách nghe theo.
Tần Lam lúc này mới nhếch môi cười hài lòng, cô còn không quên cất giọng cảnh cáo:
- Tôi là người phụ nữ mà thống soái sủng ái, nếu không muốn đầu lìa khỏi cổ thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.
Người thuộc hạ rùng mình, sống lưng trở nên lạnh ngắt.

Mọi sự coi thường ban nãy đã không còn, hắn vội vã cúi đầu đầy cung kính:
- Mong tiểu thư bớt giận, thuộc hạ không dám nữa ạ...
Tần Lam chẳng thèm nhìn hắn nữa, kiêu ngạo bước ra khỏi xe.

Hôm nay cô một mình tới, nhưng không hề tỏ ra thái độ sợ hãi.

Ngược lại, cô còn doạ nạt được tên thuộc hạ ngu ngốc của Lạc Hy.
Thú vị, cô bắt đầu cảm thấy chuyện này cũng không tồi.

So với việc chỉ an phận viết báo, cô lại nhận ra rằng, xử lí mấy cái tảng đá ngáng chân mình cũng vui vui.

Ít nhất, cô sẽ không ngoan ngoãn để cho ai bắt nạt mình.

Dù sao cũng chỉ là thế giới tiểu thuyết, trong mắt cô chẳng là gì cả.
Lạc Hy đã tới từ sớm, bên cạnh cô ta có một nhóm thuộc hạ xếp hàng ngay ngắn, vừa nhìn đã biết là một đội quân tinh nhuệ.


Thấy Tần Lam dám một mình tới đây, cô ta khẽ nhếch môi cười đắc ý.
- Tôi biết ngay cô sẽ vội vàng tới mà, sao nào, lo lắng cho tình lang của cô lắm à?
Hôm nay Lạc Hy chính là muốn Tần Lam thân bại danh liệt, tới lúc đó Tiêu Dực chắc chắn sẽ ghét bỏ cô, thậm chí còn có thể lấy mạng cô.

Cô ta hiểu rõ tính cách của Tiêu Dực, anh nhất định sẽ không chấp nhận việc người phụ nữ của mình lại lén lút sau lưng mình như thế đâu.
Phản bội, chính là hai chữ mà Tiêu Dực căm ghét nhất.
Tần Lam không để ý tới câu nói châm biếm của Lạc Hy, cô chỉ nhìn lướt qua một lượt, không thấy Trịnh Thiểu đâu.

Đây cũng là căn cứ của cô ta, khắp nơi đều có người canh chừng.

E là hôm nay cô tới đây sẽ khó để trở về.
- Tôi không muốn phí lời với cô, giao người đây!
Trước tiên phải cứu được Trịnh Thiểu đã, Tần Lam sợ tên ngốc này sẽ bị lợi dụng, làm ra những chuyện gây bất lợi cho cô.

Lúc đầu cô đã suy nghĩ để cho hắn đi càng xa càng tốt rồi, nhưng khi thấy hắn trở về, cô lại mềm lòng.
Đúng là một tên khiến cho cô không yên tâm mà.

Đêm dài lắm mộng, cô có nên trừ khử luôn Trịnh Thiểu không nhỉ?.