(45)
Tới khi Tần Lam tỉnh lại thì đã là nửa đêm, cả buổi chiều bị Tiêu Dực dày vò, cô mệt chết đi được.

Đương nhiên là chỗ trống bên cạnh cũng sớm lạnh ngắt từ lâu, rất ít khi cô tỉnh dậy trong vòng tay anh.

Khung cảnh lãng mạn của cặp vợ chồng bình thường ư, cô cũng không quá mong đợi gì cả.

Mong đợi nhiều rồi để thất vọng làm gì chứ? Với lại, cô không thể.
Tần Lam gắng gượng ra khỏi giường, vừa đứng lên, một thứ chất lỏng trắng đục đã chảy ra ở nơi giữa hai chân cô, khiến cho cô giật mình hoảng hốt.

Hình như ban nãy lúc cô mơ màng, cô nghe thấy anh nói là muốn có con thì phải.
Người như Tiêu Dực mà lại muốn cô sinh con cho anh sao? Chính cô cũng không rõ chuyện đó là thực hay mơ nữa, nhưng có một sự thật là cô không muốn sinh con con anh, tuyệt đối không thể có con ở thế giới này được.
Lí do thứ nhất là do cô không có tình cảm với anh, chuyện cam tâm tình nguyện gì đó cô không thể ép buộc bản thân mình được.

Lí do thứ hai chính là vấn đề lớn nhất, cô vốn không phải là người ở thế giới này, hiện giờ vẫn đang tìm mọi cách để quay về.


Nếu như có con, cô sẽ bị ràng buộc, tới lúc đó không thể thanh thản rời đi nữa rồi.

Cô cũng chỉ là một con người bình thường, làm gì có trái tim sắt đá như vậy chứ, việc bỏ lại mọi thứ để quay về thì có hơi nhẫn tâm, thậm chí cô còn từng khinh thường loại người vì lợi ích cá nhân mà bỏ mặc gia đình và con cái không lo.
Cô không muốn trở thành loại người đó.
Lúc tới không mang gì, lúc đi không lưu luyến, cô thực sự không muốn để tâm quá nhiều tới một thế giới cẩu huyết vốn dĩ không hề tồn tại này.

Cô sợ rằng, sẽ có lúc bản thân chìm đắm vào nó.
Thở dài một hơi, Tần Lam không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa.

Cô đi tắm rửa cho sạch sẽ, sau khi xong thì lại ra ngoài hóng gió.
Cái khung cảnh nửa đêm nửa hôm tỉnh dậy, phát hiện một mình mình ở trong căn phòng lạnh lẽo, tâm trạng của cô có hơi trùng xuống một chút.

Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra với mình, cô lại cảm thấy hơi chán nản, thực lòng cô rất chán ghét cảnh phải cúi đầu khép nép, lấy lòng người khác của mình lúc này.

Tới bao giờ cô mới có thể quay trở về nhà đây?
Tần Lam đang rơi vào những trầm tư, hoàn toàn không để ý tới việc Tiêu Dực đang đi về phía mình.

Gió đêm thổi vào khiến cho cô hơi lạnh, lúc này một chiếc áo khoác ấm áp khoác lên người cô, cô mới xoay người lại.
Không biết có phải là do hoa mắt hay không, Tần Lam đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Tiêu Dực không còn quá lạnh lẽo chết chóc nữa.

Anh cứ nhìn cô một cách dịu dàng như vậy, hệt như là biến thành một con người khác.

Một thứ cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lòng, khiến cho cô hoảng hốt.
- Sao vậy? Không nằm nghỉ ngơi đi mà còn ra đây hít gió lạnh, nhỡ đổ bệnh thì sao?
Tiêu Dực thấy vẻ mặt hoang mang của Tần Lam, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng anh vẫn rất biết kiềm chế, nhịn cười lại, nghiêm khắc nhắc nhở cô.
Tâm trạng Tần Lam ỉu xìu, mặc kệ việc anh là một thống soái đáng sợ, cô lúc này chỉ muốn tìm kiếm một chút an ủi gì đó, liền chủ động ôm lấy anh:
- Em...!nhớ nhà rồi...
Tần Lam lí nhí trong cổ họng, vốn nghĩ rằng Tiêu Dực sẽ không nghe thấy, nào ngờ anh lại nghe rõ như ban ngày.

- Muốn về thăm Vân gia à?
Khuôn mặt anh vẫn dịu dàng kiên nhẫn, việc cô chủ động ôm khiến cho tâm tình của anh tốt lên hẳn, anh khẽ vỗ lưng an ủi cô.
Tần Lam cảm thấy trái tim mình có hơi rung động, cô cố điều chỉnh cảm xúc của bản thân, ngước mắt lên nhìn anh:
- Đó là một nơi rất xa.
Đương nhiên Vân gia trong tiểu thuyết không phải là nơi mà Tần Lam nhớ tới, cô không quên việc chính là bọn họ đã ép Vân Tranh Lam gả làm vợ lẽ của thống soái để lấy lợi ích cho gia tộc, cô làm sao có thể nhớ tới bọn họ được chứ?
Khi xưa lúc nguyên chủ sống ở Vân gia, cô ấy đã phải chịu đựng nhẫn nhục biết bao nhiêu.

Chính vì không có ai quan tâm tới mình, cô ấy mới sa đoạ, tìm mọi cách để gây chú ý với gia đình.

Nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ nhận lại được những lời sỉ nhục, đánh đập, cuối cùng là ép gả cô ấy đi.

Nói một cách hoa mỹ là "gả", nhưng thực chất chuyện này giống với việc bán con cái để đổi lấy lợi ích gia tộc, đúng là hành động ghê tởm thực sự.
Vân gia cũng được coi là gia tộc giàu có, nhưng so với Lạc gia hay phủ thống soái thì cũng chỉ như một con muỗi bé tí.

Trong cái xã hội vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ này, ở Vân gia lại càng có chế độ phân biệt đối xử rõ rệt, việc Vân phu nhân sinh ra một đứa con gái như Vân Tranh Lam chẳng khác gì sự sỉ nhục của gia tộc.

Vân lão gia chỉ thích con trai mà thôi, cho nên sau khi ông ta có con trai, Vân Tranh Lam chính thức bị ghẻ lạnh từ đó.

Tới cả người hầu thấp kém còn dám coi thường cô, không coi cô ra gì cả.
Dù sao Vân Tranh Lam cũng còn trẻ, không thể tránh được việc có những suy nghĩ tiêu cực.


Cô ấy quả thực trở nên sa đoạ, tìm đủ mọi cách để gây chú ý với Vân gia, nhưng không tới nỗi giống như lời đồn.

Tất cả chỉ là do Vân gia thổi rộng lên, muốn cho cô mất hết mặt mũi thể diện mà thôi.
Vân Tranh Lam quả thực không còn hy vọng gì nữa, đối với những lời đồn như vậy, cô không những không giải thích biện hộ gì mà càng dùng hành động cứng đầu của mình để đáp trả lại một cách trực tiếp nhất.

Lúc đó cũng là lúc cô quen biết Trịnh Thiểu, khiến cho cô càng khao khát có được tình yêu thương và sự quan tâm.
Đây chính là lí do Tần Lam kiêng dè Trịnh Thiểu, muốn hắn đi càng xa càng tốt.

Chuyện quá khứ của Trịnh Thiểu và nguyên chủ mà bị bại lộ, không biết Tiêu Dực sẽ tức giận cỡ nào nữa.
Tiêu Dực làm sao có thể biết trong thời gian ngắn như vậy, Tần Lam suy nghĩ nhiều thứ đến thế? Thấy cô bây giờ yếu ớt như đứa trẻ cần nơi nương tựa, trái tim băng giá của anh lại trở nên mềm nhũn.

Anh ôm cô vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn lại:
- Dù xa thế nào, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ cố gắng hết sức.
Đây là đang trả lời câu nói "Rất xa" kia của cô hay sao? Tần Lam cảm thấy bản thân bị những lời nói này làm cho cảm động rồi, cô nhất quyết nắm chặt lấy tay anh, như đang cố gắng nắm giữ lấy phao cứu sống cuối cùng:
- Thống soái, anh thật tốt...
Tiêu Dực mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô..