Rõ ràng Tần Lam chỉ đang tranh cãi với Tiêu Dực về chuyện tuổi tác của cô, khẳng định rằng cô không hề nhỏ, cho nên cô không phải trẻ con như lời anh nói.

Thế mà anh lại bẻ nghĩa câu này đi, trắng trợn ám chỉ về một thứ khác.

Cô tức giận, phụng phịu phồng má lên, mắng:
- Không đứng đắn!
Cách một cuộc điện thoại mà anh còn không đứng đắn như vậy, nếu như hiện giờ cô mà đang ở trước mặt anh, chắc chắn sẽ không thoát khỏi một "kiếp nạn".

Vì sao cô lại gọi đó là kiếp nạn, chẳng phải do anh quá mạnh mẽ hay sao? Ở thế giới thực, hiếm khi có đàn ông đạt được "cảnh giới" cao như thế.

Nhưng vào tiểu thuyết thì nó lại khác, nhân vật chính luôn luôn được phóng đại lên, cái gì cũng ưu tiên lên hàng đầu.

Cho nên, một người bình thường như cô làm sao có thể chịu cho nổi?
Người thật làm còn biết mệt, trong tiểu thuyết lại miêu tả từ đêm tới sáng, rồi còn có cái vô lí hơn nữa.

Lúc đầu Tần Lam chỉ bĩu môi coi thường sức tưởng tượng của tác giả, nhưng bây giờ được chính mình trải nghiệm, cô mới cảm thấy "sợ thật sự".

Chung quy thì cô không phải người ở thế giới này, có nhiều thứ sẽ không thể bằng được người ở đây.
Tần Lam cũng hiểu rõ một quy luật rằng, nơi không thuộc về mình, nên rời khỏi càng sớm càng tốt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tần Lam đã liên tưởng được tới nhiều chuyện xa xôi như vậy.

Còn ở đầu dây bên kia, Tiêu Dực lại bật cười vô cùng thoải mái, có vẻ như lấy việc trêu chọc cô là một niềm vui:
- Là em nói không nhỏ mà, tôi chỉ đang gật gù theo em.
- Hừm, không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây.

Tần Lam tỏ thái độ giận dỗi, dù sao thì cô cũng cãi không lại anh, nam chính trong tiểu thuyết lúc nào cũng bá đạo như vậy, mọi lời thoại đều được tác giả xây dựng sẵn rồi.

Dù cô có cố chấp cãi tiếp thì nó vẫn thế thôi.

Với lại, bây giờ cô buồn ngủ thật.
Trò chuyện với Tiêu Dực một chút thôi mà Tần Lam không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, ban đầu cô nghĩ chắc anh sẽ không nghe điện thoại đâu, hoặc là cũng chỉ nói vài câu rồi thôi.

Ai mà biết được, anh dù đang bận nhưng vẫn kiên nhẫn nói chuyện phiếm với cô như thế?
Thấy Tần Lam có vẻ như buồn ngủ thật, Tiêu Dực cũng không đùa giỡn quá trớn nữa, anh khẽ ho nhẹ, nghiêm túc dặn dò cô:
- Vậy ngủ sớm đi, lần sau đừng có thức khuya như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe.
- Anh cũng ngủ sớm nha, đừng làm việc nữa.

Chúng ta cùng ngủ, như vậy em mới ngủ ngon được.
Tần Lam cũng không nỡ để cho Tiêu Dực tiếp tục xử lí công việc vào giờ này, mặc dù biết rõ anh tự có quy tắc riêng của mình, nhưng cô vẫn đòi anh phải ngủ ngay lập tức.

Cứ cho là anh là người duy nhất chống lưng cho cô ở thế giới này đi, vậy thì cô lại càng không thể để cho anh xảy ra chuyện gì được.

Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.
Tiêu Dực mỉm cười, nụ cười có ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều.

Trước giờ chẳng có ai dám yêu cầu anh nhiều như vậy, cũng không ai dám bắt anh phá vỡ quy tắc vốn có của mình.
Vậy mà cô, luôn ba lần bảy lượt to gan không sợ chết, luôn khiến cho anh bận tâm.

Nhưng mà anh lại không nỡ nặng lời với cô, dù cho cô có làm sai đi chăng nữa anh vẫn rất bao dung rộng lượng.


Anh đúng là bị điên rồi, khi cho một cô nhóc như cô được hưởng nhiều lợi lộc như vậy.
- Được rồi, cô nhóc như em đừng có cằn nhằn nữa, cúp máy rồi ngủ sớm đi.
Đó, lại gọi Tần Lam là cô nhóc.

Cô phải nhấn mạnh bao nhiêu lần thì anh chịu thôi đây?
Sau khi kết thúc cuộc gọi đầu tiên ấy, cả Tần Lam và Tiêu Dực đều nghe lời đối phương, đi ngủ sớm.

Tâm tình của cả hai đều rất vui, vì thế nên giấc ngủ ngon hơn hẳn.
...
Hôm sau, Tần Lam lại tới trường học như bình thường.

Trải qua chuyện hôm qua, cô bắt đầu né tránh Trịnh Thiểu.

Hắn ta hôm nay đã tới trường sớm để chờ cô, nhưng cô chẳng nhìn mặt hắn, đi thẳng vào trong luôn.
Trịnh Thiểu thật sự rất khổ tâm, hắn biết sai rồi, muốn đuổi theo cô nhưng đã bị bảo vệ chặn lại ở cổng.

Gương mắt nhìn bóng dáng của cô xa dần, hắn còn thấy một nam sinh chạy tới bên cạnh cô nữa.

Có lẽ, cô ở trường có rất nhiều bạn bè tử tế, chứ không phải cái loại côn đồ lông bông như hắn.
Một mối quan hệ tốt đã bị chính tay hắn phá vỡ rồi, hắn còn có thể trách ai đây?
Trịnh Thiểu buồn bã cúi đầu, xoay người rời đi.
Còn ở phía trước, Lưu Hạo hôm nay chủ động tới bắt chuyện với Tần Lam, vì chuyện chữ ký nên cậu ta rất muốn kết giao bạn bè với cô.

Mà trước tiên, phải thể hiện chút thành ý, để cho cô có thiện cảm với mình đã:

- Hi, chào buổi sáng!
Lưu Hạo cũng thuộc dạng mọt sách, gần đây học được mấy từ Tây Tây, cậu muốn thể hiện với Tần Lam một chút ấy mà.

Quả nhiên, kiểu chào hỏi này vẫn là có tác dụng, cô đã quay sang nhìn cậu, nhưng chỉ lạnh lùng đáp một từ:
- Chào!
Tần Lam không muốn dính líu tới mấy người đàn ông ở trong thế giới tiểu thuyết, với lại Tiêu Dực hay ghen lại còn đa nghi, cô càng phải giữ khoảng cách với người khác giới.
Lưu Hạo không nằm trong danh sách đối tượng đáng để kết bạn, căn bản cậu ta cũng không góp phần giúp được gì cho cô cả.

Cô vẫn nên lựa chọn những gì tốt nhất cho mình mà thôi, ít nhất là có tác dụng lợi dụng.
Ví dụ như, ở đây không ai giàu bằng Tiêu Dực, cũng không ai quyền lực hơn anh.

Cho nên, anh đương nhiên chính là lựa chọn tốt nhất của cô.

Tạm thời là như vậy đã, tương lai thế nào rồi từ từ tính tiếp vậy.
Lưu Hạo cũng nhận ra thái độ lạnh nhạt của Tần Lam, nhưng cậu ta thật lòng muốn kết bạn với cô, cho nên vẫn tiếp tục mặt dày bám theo cô:
- Cậu ăn sáng gì chưa, hay để tôi mời cậu một bữa nhé? Coi như là cảm ơn chuyện hôm qua đi.
Tần Lam cũng không hề khách khí, thẳng thừng từ chối:
- Xin lỗi, tôi không rảnh.
- Vậy thì hôm nào cậu rảnh...
Lưu Hạo còn định nói tiếp thì bỗng dưng từ đâu có một nữ sinh chạy tới, không cẩn thận va vào Tần Lam.

Cả hai cô gái cùng chao đảo sắp ngã, vẫn là Tần Lam may mắn hơn một chút, được Lưu Hạo kịp đỡ lại:
- Cẩn thận!
Tần Lam nhanh chóng có phản ứng lại, vội rời khỏi vòng tay của Lưu Hạo, sau đó còn tốt bụng ngồi xuống đỡ nữ sinh ấy dậy, hoàn toàn cho Lưu Hạo ra rìa.
Khi đỡ cô ấy dậy, Tần Lam lại đột nhiên cảm thấy cô gái này rất quen mắt.

À cô nhớ ra rồi, đây chính là cô gái lần đầu tiên cô gặp khi tới trường đây mà:
- Là cậu sao?
Cả hai cùng đồng thanh, có vẻ như đều rất ngạc nhiên.


Doãn Mạt thậm chí còn mừng rỡ nắm lấy tay Tần Lam, vẻ mặt kích động tới nỗi dùng một từ cũng không thể tả hết được:
- Mình tìm cậu lâu lắm rồi, sao dạo gần đây không thấy cậu vậy?
Tần Lam cảm thấy bản thân mình không những không bài xích với cô gái lạ này, ngược lại còn có cảm giác thân thuộc một cách khó tả.

Cho nên cô không gạt tay Doãn Mạt ra, chỉ kiên nhẫn giải thích:
- À, mình xin nghỉ mấy ngày đó.
Chắc Doãn Mạt muốn hỏi những ngày Tần Lam phải ở lại phủ chăm sóc Tiêu Dực bị thương.

Đúng là khoảng thời gian đó cô không có tới trường.
Hai cô gái mải nói chuyện, hoàn toàn lơ đi Lưu Hạo vẫn đang đứng bên cạnh.

Doãn Mạt liếc nhìn Lưu Hạo một cái, sau đó cố ý kéo Tần Lam đi.

Lưu Hạo cũng biết điều mà không đuổi theo, chỉ thở dài vì tính khí khó gần của Tần Lam mà thôi.
Tới một góc sân vắng người hơn, Doãn Mạt mới buông tay Tần Lam ra, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại:
- Vân Tranh Lam, cô thực ra không phải người của thế giới này đúng không?
Một câu hỏi bất ngờ ập tới khiến cho Tần Lam sững người ra, cô nghĩ bản thân đã giấu rất kĩ rồi, nhưng vẫn bị nhận ra là sao?
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Doãn Mạt, Tần Lam luôn cảm thấy cô gái này không hề bình thường, thậm chí còn rất có bản lĩnh.

Cô cũng không giấu nữa, gật đầu.
Doãn Mạt lại nói:
- Cô lẽ ra không thể tồn tại được tới bây giờ, lúc tôi gặp cô quay trở lại nhập học, tôi đã nhận ra điều bất thường này rồi.

Thật ra tôi là Doãn Mạt, tác giả của cuốn tiểu thuyết này.

Đúng là chúng ta đều bị xuyên không rồi..