Sau một trận cãi vã ầm ĩ, cuối cùng vẫn là Tiêu Dực phải chịu nhượng bộ.

Còn Tần Lam, do mệt quá nên cô cũng không còn quan tâm được nhiều thứ như vậy nữa, khóc xong một trận thì cô cũng đã ngủ thiếp đi, là anh bế cô về phòng.
Chuyện ầm ĩ ban nãy, đương nhiên tất cả người hầu ở bên ngoài đều nghe thấy, bọn họ nửa vừa lo lắng, nửa lại hóng hớt tới trước cửa thư phòng để nghe.

Tới khi cánh cửa đột ngột bị đạp ra, xuất hiện chính là Tiêu Dực đang bế Tần Lam trên tay, thật sự đã có cô người hầu nọ nghĩ là thống soái đã tức giận tới mức đánh người trọng thương.

Cũng có người lại nghĩ ngược lại, đoán là hai người cãi nhau xong thì cũng nhanh chóng giải hoà.

Tóm lại, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nhưng cũng không có ai dám đứng lại nữa, tất cả đều vội vã giải tán.
Hóng hớt chuyện của chủ là một điều cấm kỵ đối với những người hầu, nhất là trong cái xã hội này, địa vị của bọn họ là tầng lớp thấp kém nhất.

Nếu mà bị phát hiện, nhẹ thì bị đánh, nặng thì sẽ bị đuổi việc, còn tùy theo từng phủ, cũng có thể sẽ có hình phạt tàn bạo hơn nữa.

Nhưng cũng may là Tiêu Dực lúc này không để ý tới những người khác cho lắm, anh chỉ quan tâm tới Tần Lam đang ngủ say trong vòng tay mình mà thôi, anh càng bước thật nhanh về phía phòng ngủ.
Đặt cô xuống giường, anh giúp cô đắp chăn cẩn thận lại, ngắm nhìn cô một lúc.

Trong lòng anh thầm mắng cô, cô đúng là đồ vô tâm vô phế.


Còn đang cãi nhau căng thẳng mà đã ngang nhiên ngủ say rồi, bỏ lại anh với biết bao nhiêu sự khó chịu và bực bội, chỉ có cô mới dám và làm được điều này mà thôi.
Đành vậy...
Tiêu Dực khẽ thở dài, nằm xuống bên cạnh Tần Lam, ôm cô vào lòng.

Cô gái nhỏ này thực sự khiến cho anh biết bao lần không nỡ, cũng khiến cho anh dù giận đến mấy nhưng vẫn thương.

Được rồi, chuyện ngày hôm nay cũng nên kết thúc ở đây thôi.

Cãi nhau, giải thích rồi cuối cùng làm hoà, đây đều đã đúng theo trình tự rồi, không phải sao?
...
Ngày hôm sau, thông tin thống soái đích thân đi từ thiện, hay còn gọi chính xác hơn là "đi phát lương thực tiếp tế cho dân nghèo" đã nhanh chóng lan ra khắp mặt báo.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, số báo ấy đã bán sạch sẽ, người dân càng thêm ủng hộ Tiêu Dực nhiều hơn.

Bao nhiêu tin đồn vô căn cứ trước đó đều đã bị bác bỏ hết, sau đó còn nổi lên bài báo "Thống soái sủng ái cô vợ nhỏ lên tận mây xanh, hoàn toàn không có chuyện ngược đãi như bài báo trước".
Bài báo này đương nhiên vẫn là của Doãn Mạt nhưng lấy cái tên khác để đăng lên.

Các bước để nổi lên chính là tạo nên tin đồn trước, sau đó mới đứng ra giả bộ đính chính.

Mọi thứ Doãn Mạt làm đều theo trình tự mà Tần Lam đã dặn dò từ sẵn, bởi vì chủ đề xoay quanh vị thống soái Tiêu Dực chắc chắn sẽ là một chủ đề hot không bao giờ hạ nhiệt.

Vậy thì chỉ cần dựa vào điểm này thôi, những ngày tháng sau này sẽ kiếm tiền dễ hơn rồi.
Tần Lam hôm nay quay trở lại trường.

Gạt qua mọi chuyện ầm ĩ của hôm qua, hôm nay tâm tình của cô rất tốt vì những bài báo của nhóm bán rất chạy, tiền vẫn đang từng ngày chảy về túi.

Phải công nhận năng suất làm việc vô cùng hiệu quả của Doãn Mạt và Yên Hạ, nếu không có hai cô ấy thì cô dù có ba đầu sáu tay cũng không kịp viết xong những bài báo đó.

Cho nên, cô quyết định cuối tuần này sẽ mời hai người họ một bữa thịnh soạn ở nhà hàng Tây mới mở.

Bây giờ còn rất nhiều việc hỗn loạn cần phải giải quyết, cô vẫn chưa thể xả stress ngay được.
Từ phía xa, Tiêu Dực ngồi ở trong xe vẫn dõi theo bóng lưng Tần Lam.


Hôm nay, cô ngồi chung xe với anh, cả hai trong suốt đường đi không ai nói gì với nhau cả.

Bây giờ nhìn cô vui vẻ nói chuyện với bạn, anh lại cảm thấy có chút ganh tị.
Cho tới khi bóng dáng của Tần Lam khuất khỏi tầm mắt, Tiêu Dực mới trầm giọng hạ lệnh:
- Lái xe!
...
Giờ ăn trưa...
Giấu giếm mãi suốt một buổi học, cố gắng vui vẻ và chỉ nghĩ về tiền, nhưng tới giờ trưa Tần Lam cuối cùng cũng bùng nổ.

Cô cũng không rõ đêm qua lúc cô ngủ thiếp đi, thái độ của Tiêu Dực thế nào nữa.

Nhưng từ sáng cho tới lúc trên xe, anh không hề nói một lời nào với cô.

Rõ ràng cô đã giải thích rồi mà, sao anh vẫn giận dai như thế chứ?
Càng nghĩ, Tần Lam lại càng thấy khó chịu trong lòng, cô mới quyết định tâm sự với hai người bạn của mình.

Sau khi nghe cô kể một loạt những chuyện đã xảy ra, cả Yên Hạ và Doãn Mạt đều sửng sốt vô cùng, mỗi người một biểu cảm khác nhau luôn.
Yên Hạ là người bày tỏ ý kiến đầu tiên:
- Tiểu Tranh Lam, nói thật nhé, mình thấy cậu đối xử hơi ác với thống soái đó.
Nhưng Doãn Mạt cũng không để cho Yên Hạ nói hết câu, đã phản bác:
- Nè, cậu đang ở phe ai thế hả? Người chịu thiệt là Tranh Lam mà, chuyện mang thai không thể ép buộc được.
Cũng cùng là người phụ nữ có tư tưởng hiện đại, xuyên không vào trong truyện, suy nghĩ của Doãn Mạt đương nhiên cũng khác Yên Hạ.

Thật ra Yên Hạ chỉ nghĩ đơn giản rằng, phụ nữ sau khi gả đi rồi đều sẽ phụ thuộc vào chồng hết, chuyện sinh con đẻ cái là chuyện bắt buộc phải làm, mà Tần Lam còn dám lén lút uống thuốc tránh thai nữa.


Yên Hạ cảm thấy, Tần Lam đã sai lầm rồi.
Thấy hai người họ bắt đầu vì vấn đề này mà cãi nhau, do bất đồng quan điểm và tư tưởng, cuối cùng Tần Lam vẫn là người lên tiếng ngăn lại:
- Được rồi, hai người thôi đi.

Tóm lại, bây giờ mình nên làm gì để thống soái bớt giận đây?
Yên Hạ và Doãn Mạt đành miễn cưỡng ngừng cuộc cãi vã này lại, tập trung suy nghĩ vào trọng tâm vấn đề để tìm đáp án.

Doãn Mạt mặc dù không đồng ý với quan điểm của Yên Hạ, nhưng vẫn theo lẽ phải mà khẳng định một câu:
- Tranh Lam, cậu biết tự giác là rất tốt.

Mặc dù đứng về phía cậu, nhưng mình vẫn cảm thấy cậu nên dỗ dành thống soái nhà cậu một chút.

Xin lỗi nha, mình hơi mâu thuẫn.
Sau đó, Doãn Mạt cố ý ghé vào tai Tần Lam, nói nhỏ:
- Cậu tuyệt đối không thể rời khỏi thống soái vào lúc này, có gì thì mau làm hoà đi.

Bởi vì, mình đoán thống soái chính là chìa khóa để trở về đó, trước khi chưa chắc chắn điều gì, chúng ta vẫn phải nghiên cứu thêm thôi..