Nhìn thấy Tiêu Dực thực sự đang thành tâm xin lỗi và muốn giảng hoà, Tần Lam cũng không đùa thêm nữa.

Anh không tức điên lên rồi dùng thủ đoạn trừng phạt cô đã là điều may mắn rồi, cô sao mà dám được voi đòi tiên chứ?
Tần Lam biết là vì mình xuyên không nên nhân vật và tình tiết trong truyện chắc chắn cũng sẽ bị thay đổi theo, chỉ là cô không ngờ Tiêu Dực này lại "dễ thương" như vậy.

Đúng, phải nói là dễ thương, anh cũng rất chiều chuộng cô nữa.

Trước đây khi đọc truyện, phần giới thiệu có nói anh là người cực kỳ thủ đoạn và tàn nhẫn, cho nên ban đầu cô vẫn hơi rén một chút.

Nhưng tiếp xúc với anh nhiều rồi, cô cảm thấy ở bên anh rất an toàn.
Hoặc cũng có thể, đây chỉ là một thứ tình cảm đặc biệt của nam chính đối với nữ chính trong truyện, cái kiểu "anh lạnh lùng với cả thế giới nhưng chỉ ấm áp với mình em" đó.

Mà trong trường hợp này, nhân vật nữ chính đã bị chuyển sang Tần Lam mà không phải Lạc Hy nữa.
Tóm lại là, rất nhiều giả thuyết được Tần Lam đưa ra, cô cũng có bàn bạc với cả Doãn Mạt nữa, cho nên những suy đoán này có thể trở thành sự thật, mức độ chính xác khá cao.
Không suy nghĩ sâu xa thêm nữa, quay trở lại hiện tại.

Thấy Tần Lam chưa trả lời ngay, thật lòng Tiêu Dực cảm thấy cũng có chút căng thẳng.

Bởi vì cô là một cô bé cứng đầu, không sợ trời không sợ đất, lại còn giận dai nữa.


Anh sợ rằng cô sẽ không đồng ý tha chứ cho mình.
Nhưng tiếp theo đó, cô đã cất tiếng:
- Tiêu Dực, nếu những lời nói đó của anh là thật lòng, em cũng đồng ý thôi.

Chỉ cần anh nói được làm được, em vui mừng còn không hết nữa là.
Đương nhiên Tần Lam không nhìn ra được sự lo lắng từ tận sâu trong ánh mắt của Tiêu Dực, bởi vì anh đã giấu cảm xúc của mình rất kĩ.

Ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, không nóng cũng không lạnh, nhưng trong lòng anh đã sớm vui mừng tới nỗi đang gào thét rồi.

Cô đã đồng ý tha thứ cho anh, không còn giận anh nữa.

Hôm nay cô lại dễ dỗ dành như vậy, khiến cho anh vừa bất ngờ cũng vừa cưng.

Phải nói là đàn ông rất thích những người phụ nữ nghe lời, Tiêu Dực cũng không ngoại lệ.
Vươn tay ra ôm Tần Lam vào lòng, ánh mắt Tiêu Dực đầy cưng chiều nhìn cô:
- Vậy có muốn quà bù đắp gì không, muốn gì thì nói với tôi.
Nghe nói phụ nữ rất thích được người đàn ông của mình tặng quà.

Nói ra mới nhớ, từ lúc cưới Tần Lam tới giờ, Tiêu Dực toàn bận rộn, chưa thực sự có dịp tặng cho cô một món quà ra hồn nào cả.

Trước kia, những người phụ nữ khác luôn tìm cách lấy lòng anh, ám chỉ là muốn thứ này thứ kia, đòi anh tặng quà các kiểu.

Còn Tần Lam, cô lại không hề đòi hỏi gì hết, thậm chí cô cũng không một lời kêu ca hay oán trách.
Quả thực đã quá thiệt thòi cho cô rồi, chẳng trách, cô từng bị đồn là bị thống soái ló ngơ, bỏ rơi, thất sủng.

Rất nhiều những lời lẽ khó nghe chỉ về phía cô, anh biết hết nhưng vẫn giữ im lặng.
Tới bây giờ, anh đã hối hận...
- Ừm, để em nghĩ xem, quà ư?
Thật ra trước đây Tần Lam sống một cuộc sống sung túc đầy đủ, không thiếu thứ gì cả, cho nên bây giờ cô cũng không biết bản thân muốn quà gì nữa.

Quà ở thế giới này chắc chắn sẽ không đa dạng như ở thế giới của cô, với lại cô chỉ quanh quẩn ở nhà và trường học, chẳng cần gì đặc biệt cả.

Những thứ ở phủ thống soái đối với cô quá đủ dùng rồi, nếu tham thêm một chút thì cô cũng không biết mình nên cần gì, sự thật là vậy đó.
Nhưng mà Tiêu Dực đã nói câu này, nếu cô bỏ lỡ "món quà" của anh quả thực rất phí phạm trời ban.


Cho nên, dù cảm thấy không thiếu gì và cũng không cần gì cả, nhưng Tần Lam vẫn tùy tiện nói bừa:
- Em muốn...!một căn nhà mới ở thành phố H, như vậy có được không? Nghe nói chỗ đó có rất nhiều địa điểm đẹp, đáng để đi.

Em thật sự rất muốn cùng anh đi những nơi đó, nhưng nếu anh bận rồi thì em sẽ sắp xếp tự mình đi vậy.
Chỉ có câu đầu tiên mới là thật, còn vế sau là Tần Lam cố tình thêm vào để cho hoa mỹ hơn, mục đích để lấy lòng ấy mà.

Nghĩ lại thì, cô cảm thấy lựa chọn này khá đúng đắn.
Tần Lam đã nhiều lần nghĩ tới việc nếu như chuyện mình viết báo bị phát hiện, cô sẽ phải bỏ của chạy lấy người trước, mặc kệ tất cả mọi thứ.

Thành phố H là một nơi rất xa, khá là hẻo lánh, dân số không nhiều.

Nếu như cô mà chạy tới đấy, có thể sẽ dừng chân tạm thời được một thời gian.
Đương nhiên, cô không thể để cho Tiêu Dực biết vị trí cụ thể được, bởi vì anh cũng cùng một giuộc với những người cầm quyền ở đây.

Có khi chuyện viết báo bị phát hiện, anh sẽ là người đầu tiên xử gọn cô cũng nên.
Ban đầu khi nghe Tần Lam nhắc tới nhà, Tiêu Dực cũng cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng cô cũng đã kịp bổ sung thêm là muốn đi ngắm cảnh thành phố H, tuy nơi đó là một thành phố hẻo lánh ít dân nhưng lại có rất nhiều địa điểm phong cảnh tuyệt vời.

Tiêu Dực cũng không suy nghĩ gì nhiều, anh trước giờ đối với phụ nữ đều rất hào phóng, Tần Lam cũng không ngoại lệ.

Thật ra, dù cô có muốn nhiều thứ hơn, anh cũng có thể đáp ứng:
- Chỉ vậy thôi? Còn muốn gì nữa không, nói nghe xem nào?
Tần Lam ngước lên nhìn Tiêu Dực, mỉm cười lắc đầu.


Tạm thời cứ tính như vậy trước đã, sau này có chuyện gì xảy ra thì bổ sung sau vậy.

Dù sao thì người viết báo lên án chế độ nam quyền như cô cũng là kẻ thù của những kẻ cầm quyền, trong đó có Tiêu Dực.

Cho nên, nếu không cần thiết thì vẫn nên hạn chế nhờ tới anh nhất có thể, ít ra như vậy thì sẽ có thể giấu giếm thêm một thời gian nữa.
Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, Tần Lam cũng biết là không có bí mật nào có thể giấu được cả đời.
Tiêu Dực hoàn toàn không biết những suy nghĩ lúc này của Tần Lam, anh khẽ vuốt mái tóc cô, vén qua tai, cử chỉ hết sức dịu dàng:
- Lời nói của tôi vẫn luôn có hiệu lực, bao giờ em nghĩ được ra mình muốn thêm gì thì cứ nói với tôi.
- Vâng, em biết rồi mà.
Tần Lam ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ này càng khiến cho Tiêu Dực hài lòng hơn.

Cho nên, một ý nghĩ điên rồ đã loé lên trong trí óc anh, cuối cùng anh đã quyết định phá lệ:
- Tranh Lam, tối nay cùng tôi dự một bữa tiệc nhé, là tiệc cấp cao của cấp trên.
Từ trước tới nay, mặc dù Tiêu Dực có rất nhiều phụ nữ nhưng anh chưa bao giờ đưa ai tới dự những bữa tiệc cấp cao như này, bởi vì ở nơi này còn có sự có mặt của rất nhiều vị lãnh đạo cấp cao khác nữa.

Lần này phá lệ, anh muốn công khai cô một cách quang minh chính đại.
-.