“Phạm tội nhiều lần!” Chiếc bút trong tay người cảnh sát dừng lại, anh ta nhìn Diệp Giai Nhi: “Đề nghị của cô bị bác…”
Diệp Giai Nhi đứng phắt dậy, tâm trạng kích động, cả đồn cảnh sát đều nghe được tiếng của cô: “Tôi không phạm tội nhiều lần, hai người dựa vào đâu chỉ nghe một phía từ cô ta? Làm chuyện gì cũng phải có chứng cứ? Chứng cứ của hai người đâu?”
“Nhân chứng không phải ở đây sao?”
Cảnh sát chỉ vào Hứa Mẫn Nhu vẫn chưa hề rời khỏi đó, rồi nhốt Diệp Giai Nhi đang kích động vào phòng giam… “Tạm giam mười ngày! Hừ! Xem cô còn xuất hiện trước mặt tôi nữa được không!” Hứa Mẫn Nhu hừ lạnh một tiếng, đến lúc này cô ta mới đắc ý rời đi.

Bên trong phòng giam có máy sưởi, cô không hề cảm thấy lạnh.

Nhưng tâm trạng Diệp Giai Nhi lại rất lạnh, lạnh giống như một hòn đá, cho dù ủ ấm thế nào cũng không ấm lên được.

Hôm nay đúng là cô đã quá vội vàng, đánh mất lý trí, cô chỉ tưởng rằng Hứa Mẫn Nhu nghiện đánh bạc, tham ăn lười làm một chút nhưng cô không ngờ là Hứa Mẫn Nhu lại độc ác như vậy.

Là người một nhà mà Hứa Mẫn Nhu lại cố tình hãm hại để cô phải ngồi tù, câu nói thứ độc nhất trên đời này là trái tim đàn bà quả nhiên không sai.


Cô cười khinh bỉ, im lặng ngồi ở đó, vậy là từ nay về sau cô không cần phải nương tay với Hứa Mẫn Nhu nữa bởi vì loại người đó căn bản không xứng đáng để được đối xử tử tế.

Điện thoại của cô bị thu, ba mẹ vẫn trên đường đi du lịch, anh cô vẫn đang làm việc ở tỉnh ngoài, đến một người để bảo lãnh cho cô cũng không có.

Cô đã đồng ý với người kia ngày mai sẽ chuyển đồ đi, bây giờ cô bị nhốt ở đây, liệu chủ nhà có ném tất cả đồ của cô đi không?
Hơn nửa Thẩm Trạch Hy còn đang chờ cô dạy thêm… Trong lòng Diệp Giai Nhi hơi lo lắng.

Đã tám giờ tối mà cô giáo Diệp vẫn chưa đến lớp, Thẩm Trạch Hy nhìn đồng hồ thạch anh ba chiều ở phòng khách, nhìn về phía cửa nhà đầy hi vọng.

Từ trước đến nay cô giáo Diệp luôn là người nói được làm được, chỉ cần cô nhận lời thì nhất định sẽ làm, cho dù có chuyện không đến được thì cô cũng sẽ gọi điện trước.

Nhưng mãi vẫn không có điện thoại, điều đó nghĩa là cô sẽ tới.


Đúng lúc đó cánh cửa của chung cư từ bên ngoài đẩy vào, Thẩm Trạch Hy lập tức vui mừng, giọng nói cũng trở nên tươi vui hơn: “Cô giáo Diệp!”
Nhưng người đi vào không phải là Diệp Giai Nhi mà là Thẩm Hoài Dương, đôi chân dài bước vào, bàn tay tùy tiện vứt áo khoác xuống sofa.

Anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thẩm Trạch Hy, lười biếng ngồi xuống sofa: “Thái độ em chào đón cô giáo Diệp hình như rất nhiệt tình…”
Thẩm Trạch Hy thất vọng ngồi xuống sofa không nói năng gì, chỉ nhìn thời gian.

Đã tám rưỡi rồi, vì sao cô giáo Diệp vẫn chưa tới?
Thẩm Hoài Dương cởi chiếc cà vạt đã gò bó anh cả ngày, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi màu xám, cơ ngực to rắn chắc làm chiếc áo căng phồng, anh nghiêng người liếc nhìn Thẩm Trạch Hy, giọng nói trầm thấp: “Đi nghỉ ngơi đi, hôm nay cô giáo Diệp của em không đến đâu…”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy vội vàng quay người lại: “Vì sao ạ?”
“Vào đồn cảnh sát rồi.

” Anh thờ ơ nói, ngón tay thon dài lật giở mấy tài liệu trên bàn.

Thẩm Trạch Hy kinh ngạc, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Vì sao cô ấy lại vào đồn cảnh sát? Mà sao anh lại biết chuyện này?”.