CHƯƠNG 2136

“Từ nhỏ anh đã không mua được gì cho Huyền Diệp, bây giờ muốn bù đắp.”

“Thế cũng không cần mua nhiều như vậy chứ? Mua nhiều quần áo như vậy, sao anh biết đến lúc đó Huyền Diệp gầy hay béo, hơn nữa cũng có thể sẽ lỗi thời.”

Quý Hướng Không không để ý đến mấy vấn đề này, bây giờ nghe Âu Dương Tư nói vậy, cũng cảm thấy rất đúng, nhưng anh cũng không còn cách nào, nói: “Sau này lại mua.”

Lắc đầu, Âu Dương Tư cũng hơi không chịu nổi, vứt lại một câu tự anh thu dọn đi rồi vừa ngáp vừa lên tầng.

Anh ngồi trong phòng khách, nhìn những thùng quần áo và đồ chơi, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy an ủi phần nào.

Cho dù sau này cần dùng đến hay không, bây giờ vẫn muốn chuẩn bị kỹ càng cho bé.

Cơn giận của Trần Diễm An còn chưa tiêu tan, cau chặt mày lại, cuối cùng nhắm mắt, khẽ vỗ nước và lotion lên mặt.

Thích thế nào thì cứ vậy đi, quan tâm anh sống hay chết làm gì!

Huyền Diệp đang khóc, cô ôm Huyền Diệp vào ngực, vừa cho bú vừa dỗ bé ngủ.

Quý Hướng Không không ngủ, anh đang viết thư, nội dung bức thư không những không dài, trái lại còn rất ngắn gọn, sau đó kẹp vào trong quyển sách, xong xuôi thì đi thu dọn hành lý.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, bốn giờ sáng, anh mang theo đồ đạc của mình, vô cùng quyến luyến nhìn gian phòng.

Khi đi ngang qua gian phòng của Trần Diễm An và Huyền Diệp, bước chân anh dừng lại, cánh tay khẽ run rẩy, nhưng cuối cùng cũng không đẩy cửa đi vào.

Anh nghĩ, nếu đã muốn đi, vậy thì phải đi thật dứt khoát, bây giờ đẩy cửa phòng đi vào, kết quả cũng chẳng hề thay đổi.

Trái lại, càng nhìn càng không nỡ, càng quyến luyến không rời, e rằng quyết tâm khó khăn lắm mới đưa ra được sẽ tiêu tan.

Nghiến chặt ra, hạ quyết tâm, sau đó dứt khoát xuống tầng, lên xe đã đợi ở bên ngoài, rời đi.

Khi đặt chân đến sân bay thưa thớt bóng người, trên người Quý Hướng Không tỏa ra hơi thở buồn bã mà đau thương, yết hầu khẽ lăn, hai tay nắm chặt lấy xe lăn, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Đau đớn, đau vào tận xương tủy, đau như muốn ngất đi, bất tỉnh nhân sự!

Chịu đựng, đau thế nào đi nữa cũng phải chịu đựng, sau này vẫn phải sống tiếp, đau đớn thế này còn gặp nhiều.

Đến giờ ăn sáng, Âu Dương Tư bế Huyền Diệp chơi đùa.

Trần Diễm An đang uống nước ấm, lướt nhìn cửa phòng đóng chặt, nói: “Anh ấy dậy chưa?”

“Không biết, nếu em đã muốn biết như vậy, thế thì tự đi xem đi.” Âu Dương Tư chẳng thèm ngước mắt lên nhìn.

Nghe vậy, Trần Diễm An phát ra tiếng hừ lạnh, chân dài nhấc lên, đá một phát vào quần tây của anh ta: “Đừng quên, lúc trước là anh mời anh ấy về đây ở, anh không đi xem thì ai xem?”

“Đúng là anh mời người về, nhưng người mắc lỗi lại là em, mắng một người đàn ông tan tác tơi bời ngay trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn là anh ấy đau lòng nên mới không đi ra.”