CHƯƠNG 2244

Thẩm Trạch Hy chợt bật cười, đôi môi cong lên như cũng không rõ ràng, tựa như nghìn vạn gốc hoa lê nở rộ trong một đêm: “Hoá ra em quen thuộc với chuyện đó như thế, chẳng lẽ là có nghiên cứu rồi sao?”

“Phi!” Hạ Nhiên nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: “Không phải đàn ông chỉ nghĩ đến mấy cái đó thôi sao, ăn uống no nê nghĩ chuyện d@m d*c, Tổng Giám đốc Thẩm không cần lo chuyện ăn mặc, còn có thể nghĩ đến chuyện gì được?”

Thẩm Trạch Hy vẫn cười rất tươi, anh đưa cho cô một tấm chi phiếu, trên đó viết ba tỷ.

Hạ Nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh, không biết anh đang giở trò gì.

“Không lấy à?” Tay anh nhẹ nhàng đung đưa, chi phiếu cũng lắc lư theo.

“Tại sao tôi phải nhận?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Em không c ần sao?”

Hạ Nhiên lắc đầu: “Đúng là có cần, nhưng tại sao tôi phải nhận tiền của anh?”

“Em nghĩ tôi đưa cho em không công à?” Thẩm Trạch Hy tựa lưng vào ghế: “Tôi cảm thấy em khá có bản lĩnh, là một nhân tài, ba tỷ này xem như là để tôi cho em mượn, trả thế nào, cần bao lâu để trả là chuyện của em, không liên quan đến tôi.”

Hạ Nhiên chớp mắt nhìn chằm chằm chi phiếu lắc lư trong không trung: “Thật sự có thể trả theo ý tôi sao?”

“Thẩm Trạch Hy tôi luôn nói lời giữ lời, người đàn ông em xem mắt không xem trọng chút tiền này, tôi càng không xem trọng!”

Người có tiền đúng là thoải mái phóng khoáng! Nhưng không thể phủ nhận anh thật sự hiểu cô đang cần gì, Hạ Nhiên cười nói: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa! Vả lại, tôi đảm bảo sau này mình sẽ chăm chỉ làm việc!”

Thẩm Trạch Hy đổi tư thế, ngón tay co lại gõ nhẹ lên tay lái, như vô tình hỏi một câu: “Còn định kết hôn với người đàn ông nào nữa không?”

“Nếu đã có tiền rồi thì còn kết hôn làm gì.” Cô trả lời rất dứt khoát.

Rõ ràng câu trả lời này khiến Thẩm Trạch Hy rất vui, anh lại cười tươi hơn một chút, thật sự anh rất thích cô tuyệt tình như thế.

Hạ Nhiên chỉ lên lầu, li3m môi: “Có muốn đi lên ngồi một lát không? Mẹ tôi cũng chưa ngủ.”

“Hôm nay không có chuẩn bị quà, không tiện quấy rầy, lần sau đến sẽ thăm hỏi sao.” Anh luôn rất lễ phép, không phải là một người tuỳ tiện.

“Đây không phải là món quà tốt nhất sao?” Hạ Nhiên lắc lư chi phiếu trong tay: “Nếu để mẹ nhìn thấy chi phiếu, mẹ sẽ yêu anh chết đi được!”

Thẩm Trạch Hy cười khẽ, cuối cùng tâm trạng bực bội mới dần biến mất: “Được rồi, không còn sớm nữa, em lên lầu nghỉ ngơi đi.”

“Được, anh đi đường chú ý an toàn, lái xe cẩn thận.” Hạ Nhiên dặn dò.

Lúc cô sắp xuống xe, Thẩm Trạch Hy đột nhiên nắm lấy tay cô, lại kéo cô về lại ghế ngồi, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Anh không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt như lửa, như sóng, cũng như biển khơi mênh mông.

Lúc đầu Hạ Nhiên còn ngạc nhiên nhìn anh, có thể thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng thời gian dần trôi, gò má cô cũng dần ửng đỏ.

Sau đó cô cắn môi nở nụ cười, muốn phá vỡ bầu không khí này, nhưng anh lại không hề nhúc nhích!