CHƯƠNG 2295

“Em vốn dĩ không nghi ngờ, nhưng anh cứ năm lần bảy lượt nhấn mạnh, nên em cảm thấy hơi nghi ngờ…” Cô nuốt nước miếng, đối với sự tức giận của anh, cô lại rất thong dong, đắc ý.

“Em có muốn thử không? Tự mình thử xem sức bền và sức chiến đấu của anh như thế nào, hử?”

Hạ Nhiên lắc đầu, lập tức phủ định: “Không hứng thú.”

“Không hứng thú?” Thẩm Trạch Hy càng nhíu mày sâu hơn: “Sao em lại không hứng thú chứ? Đối với những chuyện khác, em có thể không hứng thú, nhưng chuyện này lại liên quan đến hạnh phúc cả đời của em, sao thái độ của em lại tùy tiện như vậy?”

Trên trán không khỏi nổi lên ba vạch đen sì, khóe miệng Hạ Nhiên cũng co rút theo: “Em cảm thấy rất tốt mà!”

“Em có phải là phụ nữ không đấy?”

“Không phải anh đã sờ ngực em rồi à? Không thể giả được, còn cần phải chất vấn ư?” Cô tức giận, hừ một tiếng.

Thẩm Trạch Hy cảm thấy nói chuyện với người phụ nữ này chắc chắn có thể khiến anh nôn ra máu. Anh sa sầm mặt mày, nheo mắt lại.

“Nhưng anh yên tâm, cho dù anh không được, em cũng sẽ không chán ghét anh đâu, vì thế đừng lo lắng, cũng đừng trăn trở, hãy thoải mái một chút…” Cô còn cố ý có lòng tốt an ủi.

Thẩm Trạch Hy: “…”

Đang chuẩn bị nổi giận thì lại nghe thấy một loạt tiếng tút tút tút truyền đến, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Cô, không chỉ sỉ nhục anh, mà còn dám cúp điện thoại!

Thẩm Trạch Hy suýt tức đến nỗi nôn ra máu, nhưng Hạ Nhiên ở phía bên kia lại cau mày, nhìn chiếc điện thoại vì hết pin mà tự động tắt máy, sau đó đi lấy sạc pin.

Hôm sau, Hạ Nhiên đang ăn sáng, Thẩm Trạch Hy đi vào, xách quà trong tay, ánh mắt nhìn cô đầy u ám.

Cô nhún vai, không chút để tâm, vẫn không chậm trễ việc ăn sáng.

Mẹ cô lại múc thừa một bát cháo, Thẩm Trạch Hy ngược lại cũng không khách sáo, ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Thẩm Trạch Hy đưa Hạ Nhiên đến Cục cảnh sát. Cô ngồi ở ghế lái phụ, còn Thẩm Trạch Hy giống như đang nghĩ đến gì đó, nheo mắt lại, lên tiếng: “Hôm nay không cần đi làm nữa…”

Hạ Nhiên ngơ ngác, khó hiểu nhìn anh: “Vì sao?”

“Tối qua em chọc giận anh, nên đương nhiên phải trả giá, người so đo từng chút như anh sao có thể tha cho người đắc tội với mình cơ chứ?” Trong lúc nói chuyện, anh xoay vô lăng, đi về hướng ngược lại.

“Anh lại định đi đâu?”

Anh liếc nhìn xung quanh, mỉm cười nhìn chằm chằm cô, sau đó rất quyến rũ thốt ra hai chữ: “Khách sạn.”

Hạ Nhiên không nhịn được nuốt nước miếng: “Đến khách sạn làm gì?”

“Thuê phòng…” Anh trừng mắt nhìn cô, cảm thấy câu hỏi này thật vớ vẩn.

“Anh đang đùa đấy à?”

Thẩm Trạch Hy cười híp cả mắt: “Em cảm thấy, anh giống như đang đùa à?”

Hạ Nhiên đưa tay lên bóp trán, cảm thấy thật đau đầu, không phải đang đùa? Anh có cần nghiêm túc như vậy không?