Nhìn thấy cô ta rời đi với bộ dạng của một con khổng tước kiêu ngạo, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí còn cười khẽ ra tiếng.

Cô ta thật đúng là ngây thơ mà.

Nửa tiếng sau, Trần Dĩ Ninh tới rồi.

Nhưng nhìn sắc mặt của cô ấy thật sự không tốt, mệt mỏi, quầng thâm mắt rất đậm, giống như đã một đêm không ngủ rồi.

Diệp Giai Nhi lo lắng nhíu mày khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy: “Xảy ra chuyện gì thế này? Sao cô lại có bộ dạng này?”
Trần Dĩ Ninh ngồi xuống với hốc mắt hơi ướt nhưng không có rơi nước mắt, nhưng mà giọng nói lại vô cùng nghẹn ngào, khóc lóc kể lể với bạn tốt của mình: “Vì người phụ nữ kia mà Chí Long lại bị bắt đi rồi.


“Sau lần trở về từ quán bar thì cô không khuyên thằng nhóc sao?”
“Sao có thể không khuyên cho được? Tôi còn đi giới thiệu mấy bạn bè là nữ xung quanh cho nó nữa, nhưng nó cứ giống như là bị chuốc thuốc, sống chết gì cũng không chịu tỉnh ngộ.


Trần Dĩ Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng dù sao thì cũng là em trai duy nhất của mình, cho dù có gây chuyện như thế nào thì đều không thể thay đổi sụ thật này.


“Giai Nhi à, không phải cô có quan hệ rất tốt với Thẩm tổng sao? Hay giúp tôi đi, không biết tình hình bây giờ của Chí Long ra sao rồi nữa, tôi đứng ngồi không yên.


Nghe bạn tốt đau khổ cầu xin, trong lòng cô cũng không cảm thấy dễ chịu gì: “Thật ra tôi cũng không thân thiết gì với anh ta, chỉ đơn giản là có vài lần gặp nhau thôi…”
Đột nhiên kết hôn như thế, cô còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào cho cô ấy nghe mới tốt, cho nên tạm thời vẫn là không nên nhắc về chuyện này.

Hơn nữa, nếu nói cho Trần Dĩ Ninh là hai người bọn cô đã kết hôn, lỡ đâu lúc cô mở miệng hỏi, Thẩm Hoài Dương không đồng ý, đến lúc đó chỉ biết còn có xấu hổ và khó xử.

Nếu đã như vậy thì không bằng để buổi tối khi cô quay trở về nhà họ Thẩm rồi nói chuyện này với Thẩm Hoài Dương sau, cho dù là cầu xin cũng được.

“Không phải Thẩm tổng đã bắt máy cuộc gọi của cô một lần rồi sao? Giai Nhi, trừ cô ra thì thật sự tôi không thể nghĩ ra có ai giúp được tôi nữa.


Vẻ mặt Trần Dĩ Ninh đầy thống khổ, giọng nói đều đã trở nên khàn khàn.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô vỗ bả vai Trần Dĩ Ninh để an ủi cô ấy, cô lấy điện thoại di động ra: “Đừng nóng vội, để tôi thử xem.



Điện thoại đang gọi đi, truyền ra âm thanh thông báo tạm thời không có người nhận cuộc gọi…
Nhìn ánh mắt tràn ngập sự chờ mong của bạn tốt, cô cắn răng, lại ấn gọi lại một lần nữa.

Lúc này, cuộc gọi có người nhận, cô lộ sắc mặt vui mừng, sau khi cân nhắc một chút, cô mở miệng: “Chuyện là, tôi có chuyện muốn nói với anh.


“Bây giờ tôi đang không tiện nói chuyện điện thoại, tôi cúp máy đây…” Giọng nói trầm thấp của anh vẫn vang lên một cách dứt khoát và ngắn gọn như thường, trực tiếp cúp máy.

Không tiện nói chuyện điện thoại sao?
Cô nhăn mày lại, mặc dù trong lòng đã nghĩ đến chuyện có lẽ anh sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ anh lại nhanh chóng cúp máy như thế.

Cô cắn cánh môi mình, cô nhìn Trần Dĩ Ninh rồi giải thích: “Hình như lúc này Thẩm tổng đang bận rộn nhiều việc.


Hi vọng dấy lên trong mắt đã biến thành sự ảm đạm chỉ trong chốc lát, Trần Dĩ Ninh khẽ động đậy khóe miệng một cách gượng ép: “Không sao đâu, cô và Thẩm tổng cũng không thân quen, người ta cũng không thể giúp đi giúp lại chúng ta nhiều lần được.


Trong lòng Diệp Giai Nhi dâng lên một trận đau lòng: “Cô ngồi trước đi, tôi đi mua cà phê cho.

”.