CHƯƠNG 665

Lại uống một ly nước, cô ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi một lúc, vẫn may là cảm giác không thoải mái ấy không còn tới nữa.

Dạy học xong đã là giữa trưa, giáo viên dạy thay cô thấy sắc mặt của cô vẫn còn tái nhợt thì có kêu cô mua thuốc uống, gắng gượng chống đỡ không phải là cách.

Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Tôi đang mang thai, không dám uống thuốc bậy bạ, để mấy ngày nữa có thời gian sẽ đến bệnh viện khám thử xem, xem có phải là ăn đồ gì đó không hợp vệ sinh.”

Lúc mang thai tuyệt đối không thể uống thuốc lung tung, nếu không thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với đứa nhỏ trong bụng, phụ nữ mang thai cấm kỵ rất nhiều loại thuốc.

“Cũng đúng, dù sao thì hai ngày nay cũng trống thời gian mà, cô đi khám thử đi.” Giáo viên dạy thay cô sắp xếp lại mặt bàn, quay đầu nhìn cô: “Có muốn ăn cơm trưa cùng không?”

“Được đó.” Diệp Giai Nhi vui vẻ đồng ý, người ta đã giúp cô một phen, mời ăn cơm cũng là chuyện nên làm.

Sợ bụng lại đau, Diệp Giai Nhi không ăn đồ gì quá cứng, mặc dù cô gọi cơm nhưng mà gần như không động vào, chỉ uống canh trứng cuộn rong biển.

Buổi chiều không có tiết học, bụng cũng không đau, cô không khỏi thở phào một hơi.

Mới vừa đến lúc tan làm, Diệp Đức Huy đã đợi cô ở cửa trường học, thấy vậy, Diệp Giai Nhi nhíu mày, thật sự có chút bất đắc dĩ.

Tuổi của ông đã lớn rồi, chạy xe đạp điện cô cũng không yên lòng, không cho ông đến đón thì ông lại không chịu nghe. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, khoảng thời gian này ngày nào cũng như vậy.

“Ba à, ba đã đi bệnh viện kiểm tra chưa vậy?” Cô ngồi lên ghế sau xe điện, không yên lòng hỏi.

Diệp Đức Huy vẫn còn bướng bỉnh giống như thường ngày, giống như là một lão ngoan đồng: “Kiểm tra cái gì chứ, sức khỏe của ba rất tốt đây này, sống thêm bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, không cần phải kiểm tra.”

Thấy không nói được ông, trong lòng Diệp Giai Nhi đã có tính toán, đợi lần sau cô đến bệnh viện kiểm tra, có nói hết lời thì cũng phải kéo ông đi cùng.

Ở trong nhà không bao lâu, cầm lấy đồ chua cùng với dưa chua mà Quách Mỹ Ngọc đã chuẩn bị rồi dẫn Huyên Huyên rời khỏi nhà.

Tối nay Thẩm Hoài Dương có một cuộc họp quan trọng cần phải tham gia, cho nên đương nhiên không thể đến đón cô và Huyên Huyên về chung cư, hai người tự gọi xe về chung cư.

Sau khi dỗ Huyên Huyên ngủ xong rồi, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi Thẩm Hoài Dương, cơn buồn ngủ đánh tới, chậm rãi ngã vào ghế rồi ngủ thiếp đi.

Đồng hồ thạch anh treo trong phòng khách đã điểm một giờ sáng, cửa chung cư vang lên một tiếng vang, bóng dáng cao lớn thon thả của Thẩm Hoài Dương xuất hiện ở cửa ra vào.

Hình như là anh vừa mới đi xã giao xong, trên người tản ra mùi rượu nhàn nhạt, áo khoác tùy ý khoác trên cánh tay, cà vạt đã bị kéo ra, cổ áo sơ mi lộn xộn.

Đi vào trong phòng khách, ánh mắt rơi vào một bóng người cuộn lại giống như là con sâu róm trên ghế sofa, đường cong trên mặt anh trở nên dịu dàng, dường như là có một dòng nước ấm rót vào trong lòng Thẩm Hoài Dương. Anh thả nhẹ bước chân đi qua đó, cúi người ôm ngang cô lên.

Đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra một khe hở, thấy là anh, ánh mắt của cô liền trở nên sáng tỏ vui mừng, ngoài miệng thì lại không ngừng nói: “Anh về rồi, ở trong phòng bếp có bữa tối đó.”

“Ừ, anh biết rồi, em đi ngủ đi.” Ánh mắt và giọng nói của anh càng thêm dịu dàng, dịu dàng giống như những làn sóng mờ nhạt dập dìu.

Cô vì anh mà để lại một ngọn đèn, còn kiên trì chờ đợi anh, làm cho anh có một loại cảm giác thân thuộc khó tả, cảm thấy tất cả đều đã kết thúc, cảm giác mệt mỏi say rượu mang đến cho anh từ bữa tiệc đã tiêu tan trong nháy mắt.