CHƯƠNG 671

Đêm hôm đó, bà ta chính là tiêu điểm của toàn trường, gần như là ánh mắt của tất cả các người đàn ông đều rơi ở trên người bà ta, bà ta có mang theo một loại phong vận.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thẩm Thiên Canh cảm thấy nhịp tim bình ổn của mình không còn bình ổn nữa, giống như đã trở lại là một chàng trai trẻ tuổi khí huyết dâng trào.

Từ đó về sau, trong lúc vô tình hay cố ý ông ta đều sẽ có tin tức và tình hình của Dương Tuyết, hoàn toàn không thể kiềm chế.

Thật ra thì hai người chân chính ở bên nhau cũng chỉ mới hơn nửa năm mà thôi, không lâu cho lắm.

Nhưng mà tất cả mọi thứ của bà ta đều khiến ông ta cảm thấy tốt đẹp, và tuyệt vời như thế, loại cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có, người nào quay màn đến cho ông ta.

Ông ta yêu bà ta, không thể rời khỏi bà ta, cho nên đương nhiên sẽ dốc hết sức lực mà giúp bà ta khỏe mạnh.

“Cho đến bây giờ em cũng chưa từng hỏi anh một vấn đề, tại sao anh lại đối xử với em tốt như thế.” Dương Tuyết thật sự không hiểu.

“Đã yêu rồi thì không cần lý do.” Thẩm Thiên Canh nói một câu như thế.

Dương Tuyết không tiếp tục hỏi nữa, từ khoảng thời gian trước cho đến lúc kiểm tra ra bệnh máu trắng, bà ta không hề để tâm đến, ông ta và ta cho rằng ông ta chỉ để ý đến vẻ xinh đẹp của bà ta, giống như những người đàn ông khác, không có gì hơn là muốn ngủ với bà ta mà thôi.

Nhưng mà sau khi trải qua chuyện này, nhận thức của bà ta đối với ông ta hoàn toàn có thay đổi, thật ra ông ta chính là người đàn ông tốt nhất trong số những người mà bà ta gặp gỡ.

Ở một bên khác, trong bệnh viện.

Diệp Giai Nhi vẫn còn đang tỉnh dưỡng, cô đặc biệt nhờ Diệp Đức Huy mua khá nhiều sách về thai kỳ giúp cho cô.

Trải qua sự kiện lần này, cô mới hiểu được sự đáng sợ và tương khắc với đồ ăn, nhất định phải nghiêm túc xem xét và học tập.

Lần trước lúc mang thai Huyên Huyên, khẩu vị của cô cũng không thay đổi gì nhiều, cho nên cô cũng không thèm ăn một loại thức ăn nào đó, cô chỉ thường ăn cơm nhà.

Lúc mang thai Huyên Huyên, cô bớt không ít khí lực, không chỉ có khẩu vị không thay đổi, ngay cả hiện tượng nôn cũng chưa từng có, giống như là một người bình thường không thể bình thường hơn, cho nên lần này cô mới bất cẩn như vậy.

Thẩm Hoài Dương cũng nhờ trợ lí Trần mua mấy quyển sách thai sản, sách rất dày, tài liệu của công ty ném ở một bên, ngón tay thon dài lật từng tờ từng tờ.

Lại nhìn thời gian, anh đứng dậy đi đến bệnh viện, Huyên Huyên đã được Diệp Đức Huy đón đến bệnh viện.

Ngồi chơi xếp gỗ cả nửa ngày, cô bé than đói bụng, Thẩm Hoài Dương ôm lấy vóc người nhỏ bé của cô bé vào trong ngực, sau đó đặt ở trên đùi: “Muốn ăn cái gì, nói cho ba biết nào.”

Nghiêng đầu qua, Huyên Huyên không chút nghỉ ngợi mà phun ra mấy chữ từ trong cái miệng nhỏ nhắn: “Ăn cháo ngũ cốc.”

Hàng lông mày tuấn tú nhíu chặt lại, đầu ngón tay của Thẩm Hoài Dương vén những sợi tóc trên trán cô bé ra sau tai: “Tại sao con cứ thích ăn cái này vậy?”

Chép chép cái miệng nhỏ, cái lưỡi hồng phấn của Huyên Huyên liếm liếm cánh môi: “Con cũng không biết nữa, chỉ là muốn ăn món có mùi vị đó.”

Chỉ là một bát cháo ngũ cốc mà thôi, lại có thể khiến Huyên Huyên ăn cả tuần mà còn không chán, Thẩm Hoài Dương nhíu mày kêu trợ lí Trần xuống dưới lầu mua cháo ngũ cốc.

Cô không thể ăn cháo ngũ cốc là bởi vì đang có thai, mà Huyên Huyên còn nhỏ, có ăn nhiều đi nữa thì cũng không có phản ứng.