CHƯƠNG 679

Cái miệng nhỏ chép chép, Huyên Huyên bưng trứng gà lên, bàn tay nhỏ cầm lấy thìa, về cái tính kén ăn, cô bé hoàn toàn di truyền từ ba mình, đôi mắt nhạy bén và đôi tay nhanh nhẹn, chỉ hai ba lần là đã lừa hành từ trong trứng gà ra ngoài, thậm chí một miếng hành lá xắt nhỏ cũng không còn.

Thẩm Hoài Dương không thích ăn hành xắt nhỏ, Huyên Huyên cũng vậy.

“Bé ngoan sao có thể kén ăn được chứ? Huyên Huyên không ăn hành, sau này không thể cao lớn được đâu, giống như là người lùn đó.” Diệp Đức Huy nhíu mày, nhéo nhéo cái mũi của cô bé.

Nghe vậy, Huyên Huyên đưa một muỗng toàn là hành đến bên miệng của Diệp Đức Huy, ngoan ngoãn mà hiểu chuyện, còn mang theo vài phần lém lĩnh: “Ông ngoại ăn đi, ông ngoại cao lớn.”

Diệp Đức Huy thật sự không có cách nào với cô bé, ông lại nói: “Sau này không cao lớn, bị người khác bắt nạt thì phải làm sao đây?”

“Ông ngoại cao lớn, ông ngoại bảo vệ cho cháu.”

“Ha ha ha.” Diệp Đức Huy cười to mấy tiếng, quả nhiên là một đứa nhỏ khôn khéo, nói nhiều như vậy vẫn là không muốn ăn hành.

“Đã trễ như vậy rồi mà sao Giai Nhi vẫn còn chưa về nhà.” Quách Mỹ Ngọc nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn chín giờ.

Huyên Huyên bất mãn vểnh cái miệng nhỏ: “Bà ngoại ơi, mẹ và ba còn ham chơi hơn cháu nữa, đã muộn như vậy rồi mà còn chưa về nhà, chờ khi mẹ về nhà thì phạt mẹ đứng góc tường đi ạ.”

Hừ, ba mẹ thật là xấu tính quá đi thôi, ra ngoài chơi lại không dẫn cô bé theo.

Diệp Đức Huy an ủi Quách Mỹ Ngọc: “Con bé với Thẩm Hoài Dương ra ngoài cùng nhau, lại có xe, chắc chắn sẽ đưa đến dưới lầu, chắc là không có chuyện gì đâu.”

Nghĩ lại cũng đúng, Giai Nhi đi ra ngoài cùng với cậu ta, tất nhiên là cậu ta sẽ đưa Giai Nhi đến dưới lầu. Quách Mỹ Ngọc bưng một dĩa trái cây đặt lên trên bàn: “À đúng rồi, ngày hôm qua tôi đến bệnh viện, trong lúc vô tình nhìn thấy Dương Tuyết, không biết là do trị liệu bằng hóa chất hay là bệnh tình của bà ta nặng hơn, tóc sắp không còn nữa rồi.”

“Có một câu nói sinh không gặp thời, bệnh của bà ta cũng không phải là mới đây, nếu như Giai Nhi không mang thai thì chắc chắn sẽ hiến tủy cho bà ta, lúc này thì haiz…” Diệp Đức Huy thở dài một tiếng, ôm lấy Huyên Huyên: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”

Ở ngoại thành, trong một công xưởng cũ bỏ hoang.

Diệp Giai Nhi ngã xuống đất, cô co người lại, vẫn còn đang hôn mê.

Một người đàn ông rất lùn đứng bên cạnh cô, giống như để canh chừng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Đức Huy là người dậy sớm nhất, sau khi đi chạy buổi sáng về nhà, thấy cửa phòng Diệp Giai Nhi đang mở toang, ông bước vào trong.

Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, chiếc chăn trên giường cũng được gấp thẳng thớm, rốt cuộc là cô cả đêm không về hay là đã về rồi ra ngoài luôn rồi?

Một lát sau, Quách Mỹ Ngọc cũng chuẩn bị xong đồ ăn sáng, bà bưng ra bàn: “Giai Nhi vẫn chưa về sao?”

“Cháu đi gọi điện thoại.” Huyên Huyên nhảy nhót, chiếc đuôi ngựa vung vẩy trong không trung, cô bé cầm điện thoại gọi đi nhưng rồi nhanh chóng cảm thấy thất vọng, điện thoại mẹ tắt máy, không gọi được, sau đó cô bé lại gọi vào số của ba.

“Sớm vậy mà con đã dậy rồi sao bảo bối…” Giọng nói dịu dàng của Thẩm Hoài Dương truyền qua sóng điện thoại.