CHƯƠNG 683

Diệp Giai Nhi như có như không nhìn chiếc điện thoại sau lưng nhưng khuôn mặt không chút cảm xúc: “Con của tôi cũng là một mạng người, tôi không thể giương mắt nhìn nó mất đi.”

Thẩm Thiên Canh lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục nói chuyện thêm nữa, cô chỉ có thể nghe theo lời của tôi.”

“Tôi không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý! Ông đang làm hại đến tính mạng con người, đứa trẻ cũng là một mạng người.”

“Chuyện đã đến nước này thì mọi việc không còn do cô quyết định nữa.” Thẩm Thiên Canh lấy một tờ thỏa thuận, để trước mặt cô: “In dấu vân tay đi.”

Diệp Giai Nhi hừ lạnh một tiếng, cô quay mặt đi không ấn, Thẩm Thiên Canh không nhiều lời với cô, ép cô ấn tay lên trên.

“Vậy bây giờ đi bệnh viện sao?” Người đàn ông mặc đồ vest hỏi.

Thẩm Thiên Canh suy nghĩ một lát rồi thay đổi ý định: “Không, bảo bác sĩ tới đây, cần đem theo thuốc gì thì đem hết tới đây.”

Có thể Thẩm Hoài Dương đã phát hiện ra việc ông ta đưa Diệp Giai Nhi đi, nói không chừng đã tìm được hành tung của ông ta ở thành phố S.

Đây là ngoại thành, cách trung tâm thành phố rất xa hơn nữa còn hẻo lánh, không thể dăm phút nửa tiếng mà tìm được tới đây. Đợi đến khi Thẩm Hoài Dương tra được ra đây thì những việc cần làm ông ta đã đều làm xong.

Trong công xưởng bỏ hoang phảng phất mùi dầu cũ làm Diệp Giai Nhi cảm thấy buồn nôn, cô bị trói một chỗ, không thể cử động được.

Thẩm Thiên Canh đợi bác sĩ tới còn Diệp Giai Nhi không nói lời nào, cả công xưởng rộng lớn im lặng không một tiếng nói, cảm giác căng thẳng khiến người ta nghẹt thở.

Lúc nhận được tin nhắn đó, Diệp Đức Huy đang uống trà, sau khi mở ra, ly trà trong tay ông suýt nữa rơi xuống đất.

Quách Mỹ Ngọc hiếm khi nhìn thấy bộ dạng đó của ông, cảm thấy khó hiểu, lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, bà trông Huyên Huyên cẩn thận, tôi ra ngoài một lát.” Diệp Đức Huy không nói chuyện này cho Quách Mỹ Ngọc, từ trước đến nay bà không chịu được chuyện gì, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm bà sợ đến mức ngất đi.

“Ông ra ngoài làm gì?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Mua cờ!” Ông vừa nói xong đã không thấy bóng dáng đâu, thấy vậy Quách Mỹ Ngọc chau mày tức giận, hơi bất lực thấp giọng nói: “Cái ông già chết tiệt này!”

Diệp Đức Huy gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương nhưng không được, trong lúc lo lắng ông đi thẳng tới chung cư nhưng anh không ở đó, cũng không ở công ty. Diệp Đức Huy căn bản không tìm thấy anh.

Diệp Đức Huy nóng lòng như kiến bò trong chảo nóng nhưng ông không dám gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi.

Nếu như gọi được điện thoại, Diệp Giai Nhi nhất định sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương chứ không phải nhắn tin, nhỡ đâu gọi rồi sẽ gây ra chuyện gì bất lợi cho cô thì sao?

Ông quay người, lên một chiếc taxi, bàn tay nắm chặt, đi về một hướng khác…

Thời gian dần dần trôi đi, Thẩm Thiên Canh không ngừng xem đồng hồ, bác sĩ vẫn chưa tới, sự kiên nhẫn của ông ta bị bào mòn dần.

Lại một tiếng nữa trôi qua, bác sĩ cuối cùng cũng đến, trong tay cầm một chiếc hộp, tất cả những đồ cần có đều đã đem đến, có thuốc phá thai và dụng cụ để trích lấy tủy.