CHƯƠNG 861

Một lát sau, Lâm Nam Kiều mới mở miệng, trong giọng nói dịu dàng có chút bi thương: “Thật ra em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh, cho dù không danh không phận, mãi mãi cũng không thể để người khác biết quan hệ giữa chúng ta, em cũng cam tâm tình nguyện, nhưng em biết đó là điều không thể…”

“Cứ làm theo những gì em nói đi…” Đột nhiên, Trần Vu Nhất âm trầm mở miệng.

“Cái gì?” Lâm Nam Kiều chợt sững người, có chút không hiểu ý của câu nói đó của anh.

“Làm theo những gì vừa rồi em nói đi, quan hệ sau này của chúng ta là như thế…” Anh hút sâu một hơi thuốc, sau đó lại nhả ra, lúc này tâm trạng vừa buồn bực vừa vô cùng hỗn loạn, nhưng lại mang theo loại đắm chìm và kích thích không thể nói ra.

Cuối cùng là không thể ngăn cản được sự kích thích đó…

Khả năng tự khống chế của một số đàn ông thật sự là quá yếu.

Lâm Nam Kiều vui sướng, tay bịt miệng, nước mắt từ hốc mắt chảy ra: “Em biết làm như nào, tuyệt đối sẽ không để chị ấy biết.”

Thời gian đã rất muộn, nhưng Trần Vu Nhất không có ý định ở lại qua đêm, đi vào phòng tắm, tắm rửa.

Mọi người đều nói khứu giác của phụ nữ rất nhạy cảm, nhất là phụ nữ trong thời kỳ mang thai, quần áo trên người dính chút hơi thở của người phụ nữ khác cũng sẽ ngửi ra, anh vốn là thương nhân, bản tính đương nhiên cũng thận trọng, cảnh giác.

Anh không có mặc lại bộ vest khi quay về, trước đó đã để lại quần áo ở đây, lấy một bộ ra, sau đó mặc vào.

Đã muộn như vậy còn muốn trở về, Lâm Nam Kiều đương nhiên không vui, nhưng trên mặt cô ta lại không có chút bất mãn nào, thậm chí nở nụ cười khẽ, dặn anh lái xe cẩn thận.

Bây giờ, trái tim của anh không dễ gì mới nghiêng về phía cô ta, lúc này, biểu hiện của cô ta càng phóng khoáng, điềm nhiên, nên thả thì thả.

Làm sao có thể khiến đàn ông thích, ở phương diện này, cô ta đương nhiên giỏi hơn Thân Nhã gấp mấy trăm lần, cô căn bản không phải là đối thủ của cô ta.

Sáng sớm hôm sau.

Khi Thân Nhã đang làm bữa sáng, Trần Vu Nhất từ đằng sau ôm lấy eo của cô, cằm tì vào vai của cô: “Có cần anh điều thêm hai người giúp việc tới không?”

“Bây giờ còn chưa mệt lắm, một khoảng thời gian nữa đợi bụng to hơn thì thuê thêm.” Cô bảo anh bê qua.

Sờ bụng của cô, Trần Vu Nhất nheo mắt, bàn tay lớn siết thành nắm đấm: “Cái thằng nhóc này, con dám làm vợ của ba vất vả, xem con chào đời ba có đánh con không!”

“Đây là con trai của anh, anh nỡ đánh sao?” Thân Nhã cố ý trêu anh.

“Đương nhiên nỡ, vợ của anh vất vả lâu như vậy, đánh nó một trận cũng không tính là gì.” Tuy vẻ mặt của Trần Vu Nhất đang cười, nhưng trái tim của anh lại không có ai nhìn thấy.

Sự kích thích đắm chìm và sự hổ thẹn đan xen, giống như một tấm lưới bảo trùm lấy anh.

“Đúng rồi, khoảng thời gian này anh phải đi công tác, em ở đây một mình anh không yên tâm, hay là về nhà sống ở cùng với mẹ ở nhà họ Trần?”

“Đi công tác à…” Nghe vậy, trong lòng Thân Nhã có hơi lạc long, nhưng đi công việc chắc chắn là chuyện công việc, cô không thể ích kỷ: “Được, em biết rồi, đi đâu công tác?”

“Hồng Kông…” Anh cúi đầu ăn đồ ăn, mắt có hơi dao động.

“Phải đi mấy ngày?” Cô không quen một mình ở nhà họ Trần, nhà của cô cũng không muốn về, nơi này lại quá lạnh.

“Sẽ không quá lâu, anh sẽ rất nhanh trở về, sao mà nỡ để vợ của anh ở đây một mình chứ.”