Không có cách nào để có thể né tránh, vừa rút ra là lại đút vào, dù cho có muốn thả lỏng cơ thể nhưng căn bản là Hàn Thiên Ngạo không muốn để trống bên trong, vài giây cũng không bỏ lỡ được.

Cơ bụng tám khối hoàn mỹ vô cùng cân xứng, theo sáp nhập của anh va chạm vào hai quả bóng nước trước ngực cô.

Ra ra vào vào, đã nhanh lại còn mạnh đến nỗi Lục Mạn Y chỉ biết vô lực thở d ốc kèm theo tiếng kêu r ên rỉ yêu kiều, hoang dại, hít thở không thông.

Cùng với chất giọng khàn đục phát ra từ người đàn ông, hòa lẫn vào nhau tạo thành một bản hòa âm đầy nhục d*c, vang dội khắp không gian chật hẹp trong xe.

Chiếc miệng nhỏ phía trên đã bị anh nắm thóp, thế cho nên miệng nhỏ phía dưới cũng công bằng mà cưng chiều, đồng thời còn muốn k ích thích nước bên dưới chảy càng nhiều.

Không chỉ một mà là hai, công kích mãnh liệt, tiểu h*uyệt nhỏ hẹp, khít khao chủ động hút lấy đôi ngón tay vừa đút vô trong.

Tốc độ dần theo thời gian mà gia tăng, điên cuồng xoay vòng đến mức nơi tư m ật phải co rúm lại.


Tiểu h*uyệt sớm đã bị ngón tay của anh sáp nhập đến nóng rát.

Thủy dịch không áp chế nổi cũng chảy lênh láng ra khắp mặt da quý giá bao bọc bên ngoài hàng ghế của chiếc xế hộp đắt đỏ, ngón tay đã sâu đến mức đủ để chạm đến thành vách nơi điểm G, nơi phụ nữ đều đặc biệt ưa thích.

Hàn Thiên Ngạo cảm thấy rát khô cả họng, lập tức xoay người cô lại, tấm lưng trần trắng nõn, nuột nà phô bày trước mặt anh, hai tay cô chống vào cửa xe, mông ưỡng cao như đang mời gọi anh ra vào.

Sau đó Hàn Thiên Ngạo mạnh bạo bóp lấy cặp mông Mạn Y, nhưng ngược lại lại nhẹ nhàng tách hai chân cô dang rộng hết cỡ,c hỗ kín kề nhau, hình dáng tráng kiện của tiểu huynh đệ thoát ẩn thoát hiện, một bên đùi nhỏ trắng mịn còn có vài vệt dịch th ủy còn dính lại.

Lục Mạn Y khó chịu, hai tay đã bị anh trói chặt vẫn cố đưa xuống sờ thấy tiểu đệ của anh, nhìn anh van nài: “ Ư ưm...cho...em...nóng quá! Xin anh...ư...đừng như...ưm...vậy ~”
Hàn Thiên Ngạo khẽ cười khêu gợi, anh dùng ánh mắt thích ý quan sát cô, ánh nhìn như muốn nuốt sống, ăn sạch đối phương ngay lập tức.

Men theo vòng eo con kiển, bàn tay thô ráp của anh trượt xuống nắm lấy tiểu đệ vuốt v e lên xuống, rồi lại đưa đến, đặt trước cửa h**ệt ẩm nóng.

Hung khí to lớn dựng lên cọ vào cửa động, phía dưới của cô lại càng bị làm thêm ướt át, th ủy dịch chảy ra dính vào cây gậy.

Anh thô lỗ cọ sát hạt trân châu, trượt qua mém nhưng không hề có ý định chạm đến hoa h**ệt.

Lục Mạn Y khép chặt hai chân, đem hạ th ân của mình dán sát vào bên dưới Thiên Ngạo.

Vẻ mặt vô cùng bất mãn với chú ý này của anh, trong đầu không ngăn được tâm tư d^m tục, thống khổ đến tột cùng.

“ Muốn...mau vào...ư...bên dưới rất khó chịu a...”

Anh hít thật sâu để kiềm chế h am muốn đè người ra ngay lập tức ăn sạch, cố trấn tĩnh để xem nên làm gì tiếp theo.

“ Nói, em muốn thứ gì của anh hửm? Mau thành thật.” Hơi cong khóe môi, anh nhẹ nhàng khom người thì thầm bên tai, có thể nhìn rõ mặt mỏng đã đỏ bừng lảng tránh.

“ Ưmm...bên dưới...cho em hức...”
“ Quả nhiên là muốn nó.

Lục Mạn Y, em đúng là chỉ khi ở dưới anh mới biết nói lời thành thật.”
Giữ lấy một bên chân mướt mườn mượt của Mạn Y vắt lên hông mình, để gậy th*t v e vãn quanh *m đạo.

Chất dịch nóng ấm chảy ra rất nhiều, còn phát ra tiếng: “ Òm ọp...Òm ọp...”
Mạn Y ưỡn mông, dang rộng hai chân: “ Cho nó vào trong đi!”
“ Được thôi, nếu em cầu xin anh.” Hàn Thiên Ngạo vẫn cứ cố tình muốn trêu ghẹo cô.

Đã đến nước nãy rồi, vẻ cao ngạo không thể duy trì được nữa.

Lục Mạn Y gần như khóc vì bị anh trêu: “ Cầu anh, Xin hãy đút nó vào, cầu xin anh...Hức! Hức!”

Cái miệng nhỏ bên dưới khít khao, bây giờ Hàn Thiên Ngạo chỉ muốn thõa mãn d*c vọng nhưng dù đã qua một đoạn triền miên dai dẳng, đã đủ trơn mởn vẫn cần rất nhiều thời gian và sức lực để tiến được vào bên trong.

Anh hận tiểu h**ệt của cô quá nhỏ nên ra vào khó khăn, rõ ràng đây không phải là lần đầu mà lại không thể nuốt hết được cự l*ng của anh.

Hàn Thiên Ngạo nghĩ bụng: “ Là do mình phát triển hay là cô đã bị thu nhỏ lại? Lẽ nào mỗi lần vào ra đều có một phần dư thừa bên ngoài hay sao?”
Anh cố dùng hết lực đạo đâm sâu, đem mình chôn vào cô.

Thứ vĩ đại của anh chậm rãi xâm nhập, cô dần dần cảm thấy dưới bụng truyền đến một cỗ đau nhức bởi nó đang cố gắng để chen vào tử c*ng.

Ôm sát tiểu đệ của anh là hai bên cánh hoa, cô bé của cô thật mang đến kh oái cảm vô tận.

Lần va chạm lờ mờ như muốn đem hết không khí trong lồ ng ngực của Mạn Y ép ra ngoài..