Tô Uyên Ninh mò đến góc tường, chạm vào công tắc, tất thảy đèn trên trần nhà đều được bật lên, biệt thự lại sáng rực lên.

Nhưng họ vẫn chưa nhận ra, mọi hành động cử chỉ từ nãy đến giờ của hai người đều đã được quan sát.
Dừng khoảng trừng là hai giây, không nói câu nào Lục Mạn Y đã lao thẳng lên tầng rồi rẽ phải chạy cho đến khi đứng trước căn phòng thứ ba gần cuối dãy mới chịu ngưng lại.

Một cước đạp phanh cánh cửa chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Ngay chính khoảng khắc đưa mắt nhìn vào bên trong, cô bắt gặp bóng dáng to lớn của một người đàn ông đang cuống cuồng lên tìm chỗ ẩn nấp.

Làm sao mà qua được mắt cô! Nhanh chóng tóm gọn tên đó trong tay, véo một cái rồi từ miệng cô thốt ra một cái tên quen thuộc:
“ LỤC TƯ THẦNNNNN!” Độ cao của giọng nói được kéo dài.

Người đàn ông giật bắn cả người, phải rướn người xuôi theo còn vặn cong mình vì quá đau đớn.

Mặc dù rất muốn la lên nhưng vì để giữ sĩ diện đã đành cắn răng chịu đựng.
Đợi đến khi Lục Mạn Y chút hết lửa giận thì mới buông tha cho anh.

Lục Tư Thần thở ra nhẹ nhõm.
7 tiếng trước...
Tại sân bay nước A, Lục Tử Thần mặc một bộ hoodie xám kéo theo chiếc vali nhỏ đủ để đựng vài vật dụng quan trọng.

Đằng sau là hai vệ sĩ theo chân cùng anh đem thêm ba chiếc vali lớn nhỏ khác.

Khác với em gái mình, anh bắt buộc phải ngồi phi cơ riêng để bay sang nước khác để đảm bảo tính bảo mật và an toàn cho cá nhân, tránh bị lộ lịch trình và paparazzi theo đuôi.
Trước khi chuyến bay khỏi hành anh cũng đã thông báo với Lục gia một tiếng.

Lần này mục đích của anh đến nước B để công tác, nhận thông báo khá đột xuất nên vẫn chưa kịp về đến nhà đã phải lập tức khởi hành trong ngày hôm đó.

Chỉ đủ vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ để thu gom đầy đủ tài liệu cũng như một số vật cần thiết cho chuyến công tác tới.

Sẵn tiện anh cũng ghé thăm đứa em gái bé bỏng của mình xem xem dạo này sống thế nào.


Cũng tại nửa tháng trước anh có lịch trình dài hạn ở New York nên không thể bay về thăm Lục Mạn Y.

Ngay khi nghe tin em gái mình nhập viện, Lục Tử Thần cũng rất sốt ruột, anh không thể tập trung vào công việc của mình ngày hôm đó, nhưng thật may là có hai người Louis và Tô Uyên Ninh bên cạnh thay anh chăm sóc cho cô.
Lần trước đã bỏ lỡ một lần nên lần này Lục Tử Thần quyết định chơi lớn, tạo ngay cho cô một bất ngờ khi về đến nhà, nào ngờ đâu Lục Mạn Y đã kịp phát hiện từ khi đặt chân vào căn nhà.

Em gái anh quá thật rất thông minh! Bất ngờ đâu không thấy lại thấy địa ngục trần gian đang cận kề mỉm cười với anh.
“ Anh hóa ra như vậy!” Mặt xị xuống tỏ vẻ hờn dỗi, bĩu môi Lục Mạn Y nắm chặt quả đấm trong tay.
Không dám quấy nhiễu bầu không khí, Lục Tử Thần khóa miệng không dám phản bác.

Đối diện trước vật nhỏ đáng yêu anh chỉ có thể mềm lòng.
Trải qua ngần ấy thời gian rời xa gia đình, cô thừa nhận rằng mình đã có chút hối hận vì đã chọn cách rời khỏi.

Cô thật sự rất muốn đối diện thổ lộ rằng cô nhớ họ.


Ngũ quan sắc xảo phản phất nét buồn, con ngươi đã ngấn lệ, cô từ phía trước ôm chầm lấy anh trai khóc nấc lên.
“ Tiểu Bảo nhớ anh hai lắm! Cả ông bà nội, papa và cả mami nữaaa~ Hức...Hu hu...Hức hức...”
Nước mắt cô rơi khiến anh đau lòng đến nghẹt thở, Tử Thần hai tay dang rộng ôm Mạn Y vào lòng; tay trái nhẹ nhàng xoa đầu, tay phải vỗ lưng dỗ dành.

Còn đưa tay lên khóe mắt lau đi dòng lệ còn đang đọng lại, giọng ní khàn ấm đặc trưng của anh vang lên:
“ Ngoan đừng khóc, cố gắng sắp xếp công việc rồi anh hai đưa Tiểu Bảo cùng về nhà, có được không? Đưng khóc nữa tiểu thư xinh đẹp nhà ta sẽ xấu xí mất, ngày mai mặt lại sưng húp cả lên anh không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
“ Híc! Híc! Lão Thần, anh muốn chết à! Hức!” Lục Mạn Y không nhịn được liền mắng người, còn không ngừng khóc to thêm.
“ Ối không trêu nữa, ngoan nín đi.” Vội vàng trấn an..